• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 17. THAY ĐỔI THÁI ĐỘ.

Nếu sau này chuyện ngày hôm nay còn xảy ra thêm vài lần nữa thì tôi thà chết cóng trong trời tuyết còn hơn, vốn dĩ tôi còn nghĩ hoành tráng lắm, tôi muốn báo thù, tôi muốn lấy lại công bằng cho những ấm ức tủi hờn mà tôi đã chịu trong gần hai mươi năm qua, tôi muốn Trần Mạnh Sơn phải trả giá cho những gì hắn đã làm.

Tôi nghĩ vậy đấy, tôi thật sự muốn báo thù, ngay cả cái chết tôi còn không sợ thì tôi còn sợ cái gì, nhưng ngày hôm nay đã đập tan cái mơ tưởng hão huyền đó, hóa ra tôi sợ đến thế!

Lúc lão già họ Trương đó đè lên người tôi, tôi mới biết hóa ra trên đời này còn có những chuyện đáng sợ hơn chết gấp trăm nghìn lần. Sự sợ hãi đó giống như hồi tôi 13 tuổi bị mấy tên lưu manh chặn đường trong một con hẻm nhỏ cách trường học không xa, bọn chúng đè tôi trên mặt đất, xé quần áo của tôi.

Tôi thật sự vô cùng sợ hãi, ký ức như thủy triều ào đến, tôi căm hận Trần Mạnh Sơn đến mức chỉ mong hắn chết không được tử tế, tôi rất muốn báo thù, nhưng tôi cũng muốn giống như một cô gái hơn hai mươi tuổi bình thường, sống một cuộc sống bình thường mà tươi sáng.

Nếu như Trần Mạnh Sơn chịu bỏ qua cho tôi tôi cũng có thể quên hết những gì hắn đã làm với tôi, bỏ qua quá khứ, không nghĩ đến chuyện báo thù nữa, yên ổn sinh sống.

Tôi nhìn Trần Mạnh Sơn, trong lòng thấp thỏm không yên.

Trần Mạnh Sơn cũng nhìn tôi, ánh mắt của hắn lướt trên người tôi trông cực kỳ nghiêm túc, nhưng sắc mặt còn lạnh hơn cả tuyết.

Dường như hắn đang cân nhắc một cách nghiêm túc, cảm xúc trong ánh mắt hắn nhìn tôi không ngừng thay đổi, tôi không biết giờ phút này hắn đang nghĩ gì nữa.

Bàn chân giẫm trên tuyết của tôi đã không còn cảm giác gì nữa rồi.

Bỗng nhiên Trần Mạnh Sơn nhếch môi cười đầy nghiền ngẫm, “Bỏ qua cho cô? Dựa vào cái gì? Bây giờ cô đang là món đồ chơi của tôi, bỏ qua cho cô, cuộc sống của tôi vô vị biết mấy, Lý Minh Thư, loại con gái như cô đừng nên có suy nghĩ ngây thơ như thế chứ.”

Trần Mạnh Sơn nói rồi đưa tay vỗ nhẹ lên gương mặt lạnh cóng của tôi, hắn cười nói: “Hiểu không? Lý Minh Thư, không hiểu thì nghĩ đến mẹ cô ấy.”

Trần Mạnh Sơn nói rồi quay lưng bước lên xe, chiếc xe lái đi, tôi vẫn đứng ngẩn ở đó.

Giờ phút này tôi chẳng còn nước mắt nữa, có lẽ vì trời quá lạnh nên nước mắt của tôi đã đóng băng rồi.

Nửa đêm tôi sốt cao, lúc đo nhiệt độ, nhiệt kế hiển thị 40 độ.

Cổ họng đau đến mức không uống được nước.

Cuộc sống vẫn còn tiếp tục, tôi vẫn không muốn chết, nên sáng sớm liền dậy gọi taxi vào viện.

Tôi không đi làm, Văn Dao gọi điện đến hỏi, tôi bảo với cô ấy, tôi sốt cao, viêm amidan, hiện đang truyền nước trong viện.

Gần tết công việc rất bận rộn, tôi nghĩ lương của tôi dù sao cũng phải nhìn xem Trần Mạnh Sơn có phát hay không, tôi cũng chẳng chờ mong gì nữa, bây giờ đối với anh ta tôi là cái gì?

Nhân viên kiêm tình nhân? Hình như không giống? Anh ta nói tôi là món đồ chơi của anh ra.

Nhiệt độ giảm đột ngột, nhiệt độ của thành phố C giảm xuống còn -7 độ, có rất nhiều người đến bệnh viện xếp hàng truyền nước, không có giường trống tôi đành ngồi trên ghế chờ trong phòng truyền dịch.

Từ khi dây phải Trần Mạnh Sơn, dường như tôi trở thành khách quen của bệnh viện.

Lúc bác sĩ đổi bình nước thứ hai, bên cạnh tôi có người ngồi xuống, mùi hương quen thuộc khiến tôi bắt đầu trở nên căng thẳng.

Ngẩng lên nhìn thì thấy đúng thật, duyên số gì thế không biết, nghiệt duyên à!

Cô điều dưỡng chọc kim truyền cho Trần Mạnh Sơn, liên tục nhìn trộm hắn nên cứ chọc sai mãi, tôi nhìn thấy Trần Mạnh Sơn khẽ cau mày.

Thấy điều dưỡng chọc sai mấy lần liền, trong lòng tôi vui như mở cờ, cho dù không đau lắm nhưng nhìn chỉ cần thấy Trần Mạnh Sơn chịu đau, là tôi cảm thấy vui.

Nhưng một thư ký nam của Trần Mạnh Sơn lại bất mãn nhói, “Cô làm ăn cái kiểu gì đó hả, gọi người khác đến đây.”

Cô điều dưỡng bị Trần Mạnh Sơn dọa cho hết hồn, lại càng sợ, run tay một cái lại chọc nhầm, tôi nhìn thấy máu lại ứa ra.

Cô ấy vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, xin lỗi.”

Trần Mạnh Sơn cười ôn hòa nói: “Không sao, cũng không đau, cô không cần căng thẳng, từ từ thôi.”

Xem đi, ga lăng chưa, bị người ta chọc thành cái rổ rồi mà vẫn còn tốt tính thế.

Đúng là một người không tồi nhỉ?

Tôi thầm cười lạnh, khóe miệng không kìm được mà nhếch lên, Trần Mạnh Sơn đột nhiên quay ra nhìn tôi, nụ cười chưa kịp giấu đi, tôi chỉ đành quay sang chỗ khác.

Điều dưỡng viên mân mê một lúc lâu mới cắm kim xong.

Dặn dò hai câu, rồi lại nhìn lén Trần Mạnh Sơn vài lần, sau đó cô ấy cười cười rồi đi mất.

Trần Mạnh Sơn nói với thư ký, “Cậu về công ty đi!”

Thư ký nhìn Trần Mạnh Sơn nói: “Nhưng anh đang ốm, lái được xe chứ ạ?”

Trần Mạnh Sơn nói: “Cậu lái xe về đi, tôi gọi taxi, đi đi!”

“Vậy lát nữa tôi quay lại đón anh.” Thư ký nói.

Trần Mạnh Sơn bảo không cần, sau khi thư ký đi rồi, chỉ còn tôi ngồi với anh ta.

Bây giờ phòng truyền dịch đều kín chỗ, tôi nhìn quanh một lát thấy không còn chỗ trống nào, chỉ đành ngồi nguyên tại đó,

Nhưng hai người như vậy khá là ngượng ngập, e là cả đời này chúng tôi chẳng nói được với nhau hai câu bình thường.

Tôi không nói gì, Trần Mạnh Sơn cũng không nói.

Tôi lấy điện thoại ra bắt đầu lướt tin tức, ánh mắt thoáng liếc thấy Trần Mạnh Sơn đang lén lút đánh giá tôi.

Xung quanh có rất nhiều bệnh nhân bắt đầu xem show truyền hình thực tế.

“Trong điện thoại cô có lưu show nào không, thật nhàm chán, chúng ta cùng nhau xem đi.”

Tôi nghiêng đầu kinh ngạc nhìn hắn, giọng điệu hắn ta như thế này tôi không quen.

Tôi nhìn điện thoại, không nhìn hắn, “Không có, ở đây có wifi công cộng, anh có thể lên mạng mà xem.”

Trong điện thoại của tôi lưu không ít show, tôi nghĩ hắn ta cũng chẳng thích xem, tôi cũng không thích hắn ta ngồi quá gần tôi.

Dường như Trần Mạnh Sơn rất bất mãn với những gì tôi nói, đột nhiên hắn vươn tay giật điện thoại của tôi.

Tôi cáu: “Anh làm cái gì thế?”

Hắn ta nói: “Điện thoại của tôi không thể tùy tiện kết nối với mạng công cộng được, sẽ bị lộ bí mật, không phải con gái các cô đều thích xem mấy cái show đấy sao, dù sao cũng nhàm chán, xem cùng đi!”

Trần Mạnh Sơn nói rồi mở bật app video lên, tìm một show tôi lưu từ trước bật lên cùng xem.

Trông có vẻ như anh ta thích xem mấy thứ này thật.

Điện thoại của tôi bị anh ta cướp mất, tôi không có việc gì để làm, liền ngẩng đầu đếm những giọt nước đang rơi xuống.

Trần Mạnh Sơn thấy tôi không xem, vẻ mặt có vẻ khó coi, đè thấp giọng hỏi, “Sao? Không muốn xem cùng tôi à?”

Trần Mạnh Sơn thế này có chút ấu trĩ và vô vị, dù sao bình thường tôi cũng không nhìn thấy Trần Mạnh Sơn thế này.

“Những show đó tôi đều xem rồi, anh cứ từ từ mà xem!”

Trần Mạnh Sơn lấy điện thoại của mình từ trong túi áo ra, vứt vào lòng tôi, “Trong này cũng có mạng, cô tự vào đi!”

Lúc này tôi hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ Trần Mạnh Sơn lại đưa điện thoại của mình cho tôi, quan hệ của chúng tôi qua một đêm đã thay đổi rồi sao?

Thái độ của anh ta thay đổi nhanh quá đấy!

“Ngẩn ra đó làm gì, muốn chơi thì chơi, không chơi thì dẹp đi.” Tôi nhìn điện thoại, trong đầu mau chóng hiện lên một suy nghĩ.

Tôi cầm điện thoại lên, cái điện thoại này giống y hệt cái mà tôi nhặt được dưới cầu thang, chẳng phải anh ta chê tôi động vào nó bẩn nên vứt đi rồi sao?

“Cái điện thoại này không phải là cái lần trước anh bảo dì Trần vứt đi đấy chứ? Cái mà tôi động đến ấy.”

Câu sau tôi còn nhấn mạnh, cái mà tôi đã động vào.

Vẻ mặt của Trần Mạnh Sơn có chút mất tự nhiên, hắn ta nhìn tôi vài giây rồi nói: “Không phải cái điện thoại đó, chẳng qua là một cái khác giống y hệt hôi.’

Tôi nghịch cái điện thoại, nở một nụ cười chế giễu: “Cái điện thoại này của anh tôi cũng sờ rồi, anh có vứt đi không?”

Trần Mạnh Sơn cảm thấy khó chịu với những gì tôi nói, hắn nheo mắt nhìn tôi, giọng nói vô cùng tuy tiện, “Cả người cô tôi cũng sờ vào rồi.”

Tôi hiểu ý anh ta.

Tôi mở điện thoại lên, điện thoại hiển thị màn hình khóa, là dạng khóa mật mã.

“Nhập mật mã đi.”

Trần Mạnh Sơn cầm lấy điện thoại, tôi nhìn hắn ta, hắn ta nhìn tôi, bàn tay không hề động đậy, tôi cười lạnh rồi quay đi.

Trần Mạnh Sơn lại quăng cái điện thoại cho tôi, “9180”

Hắn ta đọc bốn con số.

Tôi nhập mã pin, màn hình khóa biến mất.

Tôi lướt web một lúc, xem một lượt tin nóng về các ngôi sao, sau đó lại chạy sang u mê ngôi sao nam mà tôi thích.

Trần Mạnh Sơn không xem show truyền hình, mà xem tôi lướt mạng.

Hắn ta thấy tôi tìm tin tức về ngôi sao đó liền hỏi: “Phụ nữ mấy người đều rất thích mấy ngôi sao nam đó à?”

Tôi vộ vàng cúi đầu tránh hắn, khẽ nói: “Chắc thế.”

Trần Mạnh Sơn nghe vậy ồ lên một tiếng.

Một lúc lâu sau anh ta lại nói, “Ngôi sao nam này cũng đâu có đẹp trai, chẳng phải đám phụ nữ các cô đều thích trai đẹp sao?”

Trần Mạnh Sơn có công ty giải trí, tôi biết hắn ta quen biết rất nhiều ngôi sao trong giới giải trí.

Tôi đáp: “Cũng không phải tất cả phụ nữ đều thích sao nam đẹp trai.”

Tôi nhàm chán lướt đọc tin tức của ngôi sao mình thích, nhấn like xong rồi thôi, coi như là ủng hộ anh ta.

“Vậy tại sao cô thích ngôi sao này, vừa già lại vừa xấu.” Trần Mạnh Sơn lại hỏi, dường như anh ta thật sự rất nhàm chán, thế nên mới hỏi tôi nhiều như vậy, hỏi toàn những câu vớ vẩn.

Anh ta hỏi tôi đành đáp, ai bảo anh ta là sếp của tôi chứ, sếp lớn nắm quyền sinh sát trong tay.

“Buồn cười mà thôi, anh ta rất hài hước, là một ngôi sao phim hài, anh ta rất yêu vợ mình, gia đình cũng rất hạnh phúc, một trai một gái, nhìn cuộc sống của anh ta cảm thấy còn sống rất tốt, biết đâu một ngày nào đó tôi lại có cuộc sống giống như anh ta thì sao?”

Cứ thế nói một hồi, thành ra nói nhiều.

Tôi đối với các ngôi sao trong giới giải trí chẳng có gì thích hay không thích, bao nhiêu năm qua chỉ hâm mộ mỗi người này, tiểu phẩm của anh ta rất hài hước, mỗi lần không vui tôi đều xem tiểu phẩm của anh ta.

Mỗi một câu nói của anh ta tôi đều nhớ rất lâu, anh ta nói, còn sống là còn hy vọng.

Trần Mạnh Sơn nhìn tôi, sau đó nói với vẻ suy tư, “Cô thích trẻ con?”

Tôi kinh ngạc nhìn hắn, không hiểu tại sao đột nhiên hắn lại hỏi thế, có điều tâm tư của kẻ biến thái quá khó đoán, đoán cũng sai.

“Không phải là thích hay không, tôi không làm mẹ bao giờ nên không thảo luận về chuyện này.” Đó là đáp án của tôi.

Quả thật, đối với trẻ con tôi không thể nói là thích hay không, có lẽ ngày nào đó tôi làm mẹ rồi sẽ biết mình có thích hay không.

“Không phải cô đã từng có thai rồi sao, sao lại nói cô chưa bao giờ làm mẹ?” Trần Mạnh Sơn sầm mặt hỏi.

Tôi hoàn toàn không hiểu ra sao, không biết anh ta chập dây thần kinh nào, điên à mà tự dưng nói thế.

“Vậy theo như anh nói, anh vẫn chưa làm cha, vậy anh có thích trẻ con không?” Tôi nhất thời bực bội hỏi ngược lại.

Trần Mạnh Sơn bị câu hỏi của tôi làm cho nghẹn họng mất một lúc, mói phản ứng lại được, anh bĩu môi nói thầm, “Đó phải xem con ai sinh cho tôi nữa.”

Tôi biết ý câu nói đó của hắn ta, chắc chắn hắn ta không thể thích được đứa con do Lý Minh Thư tôi sinh.

Còn một bình nhỏ nữa, truyền xong là tôi có thể đi khỏi đây, đỡ phải đối mặt với cái gã đáng ghét này.

Điều dưỡng viên đến thay bình nước khác, trước khi đi còn nhìn lén Trần Mạnh Sơn.

Nhưng Trần Mạnh Sơn chẳng có phản ứng gì trước ánh mắt long lanh của cô ấy, cô điều dưỡng có vẻ chán nản.

Tôi tìm một quyển tiểu thuyết, đọc giết thời gian, lại vừa không cần nói chuyện với người đàn ông bên cạnh.

Trần Mạnh Sơn tắt app đi, hỏi tôi: “Tôi có thể xem album trong điện thoại của cô được không?”

Tôi lại càng kinh ngạc nhìn anh ta, con người này sau một đêm lại bắt đầu trở nên lịch sự với tôi đó à?

Tôi nói: “Nếu tôi bảo không thì anh có xem không?”

Trần Mạnh Sơn nhún vai: “Hiển nhiên là không.”

Tôi lườm anh ta: “Biết thế còn hỏi làm gì?”

“Lý Minh Thư, cô không cảm thấy cô to gan sao, dám có thái độ đó với tôi?” Tôi hết lườm nguýt đến cười nhạo anh ta, cuối cùng thì Trần Mạnh Sơn cũng cảm thấy quyền uy của một ông lớn bị khiêu khích.

“Anh muốn tôi dùng thái độ gì để đối xử với anh đây, có phải tối hôm qua tôi không nên cầm đèn bàn phang vào đầu cục trưởng Trương, tôi nên ngoan ngoãn cởi sạch, hầu hạ tận tình lão già ấy?”

Chuyện tối qua khiến tôi không thể quên nổi. Thực ra tôi nói chuyện cũng rất cay độc, nhưng đối tượng nhắm vào ấy lại chính là bản thân tôi, hết lần này đến lần khác tự lột trần vết thương be bét máu của mình ra.

Giờ thì Trần Mạnh Sơn như thể vừa nuốt phải một con ruồi, mặt mũi hắn ta xám xịt không nói được câu nào.

Đúng lúc đó, cô điều dưỡng viên đột nhiên kêu lên, “Anh ơi, bình của anh hết nước ồi, sao anh không nhấn chuông?”

Tiếng gọi của cô điều dưỡng vang lên xóa tan sự ngượng ngập giữa chúng tôi.

Thay bình nước khác, Trần Mạnh Sơn không nhìn tôi nữa, cũng không nói chuyện với tôi nữa.

Tôi truyền nước xong trước, tôi ba bình, Trần Mạnh Sơn mới có hai bình, xong xuôi tôi định đi về thì Trần Mạnh Sơn lại lên tiếng, “Đợi tôi một lát, tầm mười phút nữa là xong.”

Hắn ta đã nói vậy tôi đành đợi hắn ta đi cùng.

Trần Mạnh Sơn truyền nước xong, cô điều dưỡng viên vẫn luôn nhìn trộm hắn ta đột nhiên chạy đến, mặt đỏ hồng nói với Trần Mạnh Sơn, “Anh ơi, em có thể kết bạn với anh trên mạng được không ạ?”

Trần Mạnh Sơn nhìn cô điều dưỡng, đặt tay lên vai tôi rồi ôn hòa nói với cô ấy, “Xin lỗi, bạn gái tôi không được rộng lượng lắm, cô ấy không thích tôi qua lại với bạn là nữ.”

Tôi thấy gương mặt đỏ bừng bừng của cô y tá, sau đó lại nhìn gương mặt đang vờ dịu dàng nhìn tôi của hắn ta, chỉ cảm thấy buồn nôn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK