Tôi còn tưởng mẹ gọi điện chúc mừng sinh nhật, không ngờ lại là như thế. Trong lòng tôi cũng chỉ hơi hụt hẫng, dù sao từ khi đi theo chú Trần, cả thế giới của mẹ tôi chỉ có hình bóng của chú Trần, không hề để ý tới đứa con gái ruột là tôi nữa.
Mẹ tôi khi còn trẻ vô cùng xinh đẹp, cho dù giờ đã sắp năm mươi nhưng vẫn còn phong thái xinh đẹp ngày đó. Nhưng đẹp thì đẹp đấy, dù sao vẫn già rồi, chú Trần chưa đến sáu mươi, có tiền có thế, líc nào cũng muốn tìm những cô gái trẻ đẹp, đây là chuyện không có gì phải ngạc nhiên.
Trước đây tôi cũng lo lắng, lỡ có một ngày nào đó chú Trần không cần mẹ tôi nữa thì bà ấy sẽ thế nào. Bà ấy yêu ông ta như thế, cố chấp với vị trí bà chủ nhà họ Trần như thế, cho dù danh bất chính ngôn bất thuận, chẳng ai xem bà ấy là bà chủ, nhưng bà ấy vẫn tự lừa gạt bản thận cho rằng mình chính là bà chủ nhà họ Trần, chết cũng muốn chôn trong khu nghĩa trang nhà họ Trần.
Tôi im lặng không biết nên nói gì với mẹ tôi. Điều này khiến bà ấy không vui: “Minh Thư, con có nghe mẹ nói gì không đó!”
Tôi day trán, bất đắc dĩ mở miệng: “Con nghe rồi, mẹ định làm sao?”
Tôi vừa dứt lời, mẹ tôi đã khóc nức nở đến mức đầu tôi căng lên đau nhức, mẹ nhà người ta đều bảo vệ con gái như gà mẹ che chở gà con, còn mẹ tôi lại giống như một con gà con chờ gà mẹ là tôi che chở.
“Mẹ à, mẹ đừng khóc nữa được không, ông ta có tình nhân bên ngoài thì mẹ bỏ ông ta đi!” Tôi đề nghị.
Mẹ tôi nghe xong càng khóc to hơn: “Cả đời mẹ là người của ông ấy, sinh là người của ông ấy, chết là ma bên ông ấy, mẹ sẽ không rời khỏi nhà họ Trần đâu.”
Nghe tới đây, tôi muốn hỏi lại bà ấy, thế còn bố tôi thì sao, bà ấy đặt bố tôi ở đâu.
“Mẹ à, chú Trần có tình nhân bên ngoài, không cần mẹ nữa, mẹ tiếp tục ở nhà họ Trần còn ý nghĩa gì nữa? Đến lúc bị chú Trần đuổi ra thì mất mặt lắm.”
Nói xong, mẹ tôi khóc lóc thảm thiết: “Ông ấy là đồ vô lương tâm, mẹ hầu hạ ông ấy hai mươi năm, giờ ông ấy lại bỏ mẹ thẳng thừng như thế. Ông ấy bảo mẹ chuyển khỏi nhà họ Trần rồi, ông ấy muốn cưới con hồ ly tinh đó vào nhà.”
Mẹ tôi khóc đến mức khiến tôi bực mình, tôi không khỏi hét lên: “Mẹ đừng khóc nữa, ông ta không cần mẹ thì thôi, mẹ đừng quỵ lụy với ông ta như thế nữa, mẹ qua sống với con cũng được mà!”
“Không được, mẹ không thể rời khỏi nhà họ Trần, mẹ không thể để con hồ ly tinh đó bước vào nhà. Minh Thư, con giúp mẹ đi, mẹ xin con đấy, rời xa ông ấy mẹ sẽ chết thật đấy.” Mẹ tôi đột nhiên hét lên trong điện thoại, bà ấy khóc lóc điên cuồng. Có một người mẹ như vậy, tôi nghĩ sớm muộn tôi sẽ tức chết mất.
“Con giúp mẹ thế nào được, mẹ nói đi, mẹ muốn con giúp mẹ thế nào, giúp mẹ cầu xin ông ta đừng bỏ rơi mẹ à? Mẹ đã gần năm mươi rồi, con xin mẹ suy nghĩ chín chắn được không?”
Không phải tôi cố ý đả kích mẹ tôi, đây là sự thực, bà ấy cần phải nhìn ra điều này.
Có lẽ thái độ của tôi đã khiến bà ấy lạnh lòng, mẹ tôi bỗng điên cuồng la hét: “Minh Thư, chẳng lẽ con vô lương tâm, nỡ đối xử với mẹ ruột như thế sao. Nếu mẹ không quỳ xuống cầu xin ông ấy nuôi con trong nhà họ Trần thì bao năm qua con có thể sống cuộc sống của một cô chủ giàu có sao?”
Nghe mẹ tôi nói xong, tôi thật sự không biết nên khóc hay cười. Nếu không phải bà ấy là mẹ ruột, tôi thật sự muốn cúp máy mặc kệ sống chết của bà ấy.
“Mẹ à, con cũng nói thẳng cho mẹ biết, chuyện này con không giúp được mẹ đâu, con cũng không có cách nào hết, mẹ tới chỗ con đi, con sẽ chăm sóc cho mẹ.”
Tôi vừa dứt lời, mẹ tôi lại càng kích động hơn. Bà ấy hét lên trong điện thoại: “Ai cần mày chăm sóc, tao muốn làm bà chủ nhà họ Trần cao quý. Nếu mày còn coi tao là mẹ ruột thì giúp tao ở lại nhà họ Trần, để ông ấy không lấy con hồ ly tinh kia vào cửa, mày không giúp tao thì tao chết cho mày xem.”
Giờ phút này tôi hoàn toàn sụp đổ, tôi rất muốn khóc to, sao tôi lại có một người mẹ như thế chứ.
“Mẹ à, con là ai, con dựa vào cái gì để Trần Nguyên Đông giữ mẹ lại nhà họ Trần, dựa vào cái gì ngăn cản Trần Nguyên Đông lấy vợ, mẹ à, mẹ đánh giá con quá cao rồi.”
Tôi cảm thấy mẹ tôi không đi diễn hài đúng là quá uổng, tấu hài tới mức này đúng là trình độ chuyên nghiệp rồi.
Mẹ tôi nói tiếp: “Minh Thư, mẹ biết con có cách, con chắc chắn có cách, con có thể đi cầu xin cậu hai, cậu ấy tốt với con như thế, mẹ biết con thích cậu ấy, cậu ấy cũng thích con, con cầu xin cậu ấy khuyên chú Trần đừng bỏ mẹ đi, chắc chắn cậu ấy sẽ giúp con.”
Tôi không ngờ mẹ tôi lại biết chuyện tôi thích cậu hai và cậu hai cũng từng thích tôi. Nếu bà ấy đã biết thì sao lại bắt tôi tới dự hôn lễ của cậu hai, làm vậy chẳng khác nào xát muối lên vết thương lòng của tôi?
Ha ha. Đây chính là mẹ của tôi.
“Mẹ, không được.” Tôi rất mệt mỏi.
“Thế mẹ chết cho con xem.” Mẹ uy hiếp tôi.
Tôi không muốn nói gì với bà ấy nữa, tôi cúp máy rồi tắt nguồn điện thoại. Có thể trong tiềm thức tôi cho rằng mẹ còn chưa tới mức tự sát vì một người đàn ông.
Tôi không còn sức để đi tắm, vừa lên giường đã vùi đầu ngủ khi còn chưa tẩy trang, hôm nay đúng là rất mệt mỏi.
Nửa đêm, mới ngủ một lúc, chuông cửa nhà tôi đã vang lên. Tôi dậy nhìn ra cửa thì phát hiện đó là thư ký Văn Dao của Trần Mạnh Sơn.
Đã sắp mười hai giờ rồi, tôi không biết giờ này cô ta tới đây để làm gì nữa. Hay là mang mệnh lệnh gì đó của Trần Mạnh Sơn tới đây.
Tôi xoa xoa mí mắt nặng trịch, mở miệng nói: “Thư ký Văn, muộn thế này cô còn tới đây có việc gì?”
Văn Dao cười tỏ ý xin lỗi: “Minh Thư, thật ngại quá, khuya thế này còn tới làm phiền cô, tôi gọi điện rất nhiều cuộc nhưng không thấy cô bắt máy, tôi chỉ có thể tới tận nhà tìm cô. Thật sự làm phiền cô rồi, ở đây có một bản vẽ gấp cần cô sửa, sáng mai tổng giám đốc Trần cần gấp.”
Văn Dao nói xong liền đưa bản vẽ cho tôi, tôi nhận lấy nhìn lướt qua, đó là bản vẽ một khu vực cần sửa chữa của khu B trong xưởng, lượng công việc không lớn, sáng mai tôi vẫn có thể sửa kịp.
“Thư ký Văn, chỉ thế này thôi đúng không?” Tôi hỏi.
Văn Dao gật đầu: “Đúng thế, gần đây tổng giám đốc Trần tính cách thất thường, gần vua như gần hổ, chúng ta cứ cẩn thận làm tốt việc đi, thế là anh ấy không thể bắt bẻ gì nữa.”
Tôi cười miễn cưỡng: “Cô nói đúng, hôm nay làm phiền cô đưa bản vẽ tới đây rồi.”
“Đây là công việc thôi, Minh Thư, cô sửa xong sớm rồi nghỉ sớm nha, tôi đi đây.”
“Ừm, được rồi, tôi không tiễn, khuya thế này cô chú ý an toàn đó.”
Sau khi Văn Dao đi, tôi đóng cửa để bản vẽ lên bàn rồi tiếp tục về phòng ngủ.
Sáng sớm dậy sửa chữa xong xuôi, tôi tắm rửa rồi đi làm, trong tay còn cầm một túi rác đi tới khu vực đổ rác.
“Sinh nhật nhà ai đây nhỉ, bánh kem trông đẹp quá, nhưng sao không thèm đụng tới, thật lãng phí, chúng ta đem về nhà ăn đi!” Hai cô lao công vừa nhìn một chiếc bánh kem trang trí đẹp đẽ vừa nói chuyện.
Tôi bỏ rác vào thùng, nhìn lướt qua chiếc bánh kem, nghĩ tới ngày sinh nhật của mình hôm qua, ngay cả bánh kem cũng không nhìn thấy, còn nhà này lại lãng phí quăng cả chiếc bánh đẹp như vậy vào thùng rác.
“Minh Thư, cháu biết người vứt bánh kem không, còn chưa cả bóc ra này.”
Một cô lao công hỏi tôi.
Tôi lắc đầu: “Cháu không biết.”
Tôi đang muốn đi, một cô lao công đã kéo tôi lại: “Người thấy có phần, Minh Thư, cháu cũng ăn vài miếng đã rồi đi.”
Tôi xua tay: “Cô à, mấy thứ nhặt này không nên ăn lung tung, ai biết bên trong có độc không.”
Nói xong tôi liền bỏ đi, tuy tối hôm qua sinh nhật tôi còn chưa ăn bánh kem, nhưng cũng không tới mức bụng đói ăn quàng, đi ăn bánh người ta quăng vào thùng rác.
Trên đường đi làm, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi mở điện thoại lên, điện thoại lập tức hiển thị một tin nhắn từ số lạ, hôm qua lúc 23:59 phút gửi tới.
Bên trên chỉ có bốn chữ đơn giản: Sinh nhật vui vẻ.
Tôi đang nghĩ người gửi tin là ai, tôi không có bạn bè, mấy người bạn học thì đã gửi tin nhắn chúc mừng tự động trên mạng rồi.
Tôi kiểm tra vùng số, không phải Mỹ, trong lòng hơi thất vọng, đúng thế, giờ anh ta đã có vợ có con, sao có thể nhớ tới sinh nhật tôi!
Tới công ty thì bắt đầu vào họp.
Trần Mạnh Sơn vẻ mặt rất khó coi ngồi ở ghế đầu, Kiều Lục làm báo cáo đang ngáp dài ngáp ngắn.
Trần Mạnh Sơn nhìn Kiều Lục, giọng đầy lạnh lẽo nói: “Cậu buồn ngủ à? Chẳng phải quen ngủ sớm sao, sao hôm nay ngáp nhiều thế.”
Tối qua Kiều Lục đang ngủ bị dựng dậy đưa tôi về nhà nên hôm nay mới buồn ngủ, đã vậy còn bị Trần Mạnh Sơn la, trong lòng tôi rất áy náy với Kiều Lục.
Kiều Lục buông bản thiết kế trong tay xuống, anh ta nhìn Trần Mạnh Sơn nói: “Tối qua bận đi cứu người thôi. Một cô gái xinh đẹp bị bạn trai quăng giữa đường, tôi đành phải lái xe đưa cô ấy an toàn về nhà. Tổng giám đốc Trần nói xem, hành động ấy có thể coi là cứu người không?”
Tôi kinh ngạc nhìn Kiều Lục, sao anh ta lại dám nói như thế với Trần Mạnh Sơn. Anh ta dù tài năng nhưng vẫn chỉ là làm công cho Trần Mạnh Sơn.
Anh ta giúp tôi đòi lại công bằng, mỉa mai Trần Mạnh Sơn như thế không sợ Trần Mạnh Sơn ghi thù với anh ta sao?
Trần Mạnh Sơn xoay bút trong tay, vừa nghe câu mỉa của Kiều Lục, không những không tức giận, ánh mắt còn có ý cười khó hiểu. Hắn nhìn tôi rồi lại dời mắt lên người Kiều Lục: “Tối hôm qua làm anh hùng cứu mỹ nhân à, sau đó cô gái còn lấy thân báo đáp, nói cho cùng, cậu độc thân nhiều năm như thế, là sếp tôi cũng tò mò không biết cô gái nào có phúc được một nhà thiết kế tài năng nửa đêm đi làm anh hùng cứu mỹ nhân.”
“Đúng thế, Kiều Lục nói đi, chúng tôi cũng muốn nghe, cô gái đó có đẹp không!” Mấy người đang ngồi trong phòng họp cũng nhao nhao lên.
Ánh mắt Kiều Lục lướt nhìn tôi, anh ta nở nụ cười dịu dàng: “Là bạn thôi, cô gái kia cũng không có ý gì với tôi, mấy người đừng đoán lung tung.”
“Ồ, xem ra cậu đơn phương rồi!” Một đồng nghiệp cất tiếng.
“Đừng nói lung tung nữa, họp thôi.” Kiều Lục nhìn tôi, sau đó ngăn lại những đồn đoán lung tung của các đồng nghiệp.
Ánh mắt Trần Mạnh Sơn vẫn đặt trên người tôi và Kiều Lục. Có lẽ hắn đã biết tối qua Kiều Lục đón tôi về, nhưng biết thì sao, hắn quăng tôi giữa đường như thế chẳng lẽ không cho phép người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?
Sau khi kết thúc cuộc họp, trong lúc về văn phòng, Trần Mạnh Sơn mỉa mai một câu: “Lý Minh Thư, không thể không nói trình độ quyến rũ đàn ông của cô cũng ngang ngửa mẹ cô đấy, mới quen Kiều Lục chưa tới vài ngày đã làm cậu ta mê mệt rồi.”
Bên ngoài đều nói Trần Mạnh Sơn là hình mẫu cho người đàn ông lịch lãm, nếu bọn họ nghe thấy những lời hắn vừa nói thì liệu còn cho rằng Trần Mạnh Sơn là người lịch lãm nữa không?
Trong mắt tôi, Trần Mạnh Sơn không khác gì một tên khốn, vừa lòng dạ hẹp hòi vừa tàn nhẫn.
“Tôi và anh ta chỉ là bạn bè thôi.” Tôi không muốn để ý Trần Mạnh Sơn, nhưng càng làm lơ thì hắn lại càng lấn tới.
“Bạn bè gì lạ thế, nửa đêm không ngủ còn bò ra đi đón cô.” Trần Mạnh Sơn đúng là không chịu buông tha.
Tôi nhớ tới cảnh tối qua ở bên ngoài muốn lạnh cóng, sao hắn lại xấu xa như thế.
“Dù là người thế nào cũng sẽ không quăng một cô gái trẻ giữa đường lúc đêm hôm khuya khoắt thế.” Nói tới đây tôi khựng lại nhìn Trần Mạnh Sơn, những ngón tay của tôi bấm chặt vào lòng bàn tay, tôi hít sâu một hơi hỏi Trần Mạnh Sơn: “Anh thật sự căm ghét tôi như vậy sao, đến mức chỉ mong tôi chết mới thỏa lòng ư?”
Trần Mạnh Sơn ngẩn người một lúc, có lẽ hắn không ngờ tôi lại nói như thế.
Ánh mắt hắn nhìn tôi đầy ẩn ý, một lúc sau mới cười nói: “Nói vớ vẩn gì thế, căm ghét một người cũng mệt lắm đấy, trong mắt tôi cô chỉ là một món đồ chơi thú vị mà thôi.”
Trần Mạnh Sơn nói xong liền bỏ đi, tôi nhìn bóng lưng hắn, tay siết chặt.
Hắn không biết tôi căm hận hắn, hận đến mức chỉ muốn giết chết hắn.
Vừa vào văn phòng, điện thoại tôi liền reo lên, màn hình hiển thị một số lạ, vừa bắt máy đầu bên kia đã vang lên tiếng nói: “Xin hỏi có phải cô Lý Minh Thư không?”
Tôi chau mày nghi ngờ: “Vâng, là tôi, xin hỏi anh là ai?”
Bên kia nói tiếp: “Chúng tôi là bệnh viện thành phố A, Vương Uyển Uyển là mẹ cô phải không?”
Bệnh viện…
Một suy nghĩ không tốt xông lên đầu tôi. “Vương Uyển Uyển là mẹ tôi, mẹ tôi sao thế?” Tôi hoảng hốt hỏi lại.
Người bên kia nói: “Vương Uyển Uyển cắt cổ tay tự sát, giờ đang làm cấp cứu, có người cho tôi số điện thoại này bảo cô là con gái của Vương Uyển Uyển, cô mau tới bệnh viện thành phố A đi nhé.”
Điện thoại rơi xuống đất.
Mẹ tôi tự sát, bà ấy tự sát thật chứ không phải chỉ dọa tôi.