Tôi lắc đầu cười khổ.
Trần Mạnh Dương nhìn tôi rồi nói với Trần Mạnh Sơn: “Anh, em biết anh không thích Minh Thư. Hồi đó em vẫn còn nhỏ, anh thì đã lớn rồi, có thể hiểu rõ khi ấy đã xảy ra chuyện gì. Nhưng ân oán đời trước chẳng liên quan gì đến Minh Thư cả. Trước giờ em chưa từng cầu xin anh điều gì, hôm nay em đã kết hôn rồi, sau này sẽ phải chăm sóc gia đình của mình, em hy vọng anh có thể đối xử tốt với Minh Thư hơn một chút, có được không?”
Đây không phải là lần đầu tiền Trần Mạnh Dương nói như vậy với Trần Mạnh Sơn, nhưng chỉ duy nhất lần này là Trần Mạnh Sơn không mắng anh ta.
“Chú đi đi, đừng để nhà em Nhung có thành kiến với chú.”
Trần Mạnh Dương bị Trần Mạnh Sơn đuổi đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai chúng tôi. Tôi vẫn còn buồn nôn, cũng không quan tâm giữ hình tượng gì nữa, bám lấy bồn cầu mà nôn một hồi.
“Không phải là dị ứng thuốc đó chứ?” Giọng Trần Mạnh Sơn có vẻ nghi ngờ.
Tôi không muốn ở cùng hắn trong một phòng nữa, bèn nói: “Tôi không làm phù dâu được nữa rồi, anh cũng đi đi, tôi nôn xong rồi tự về.”
Tôi nói xong lại không kìm được ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, có lẽ tôi thật sự bị dị ứng thuốc tránh thai rồi!
Trần Mạnh Sơn lại nhẹ nhàng vỗ lưng tôi như tên thần kinh: “Sao lại nghiêm trọng như vậy, có cần đến bệnh viện không?”
Tôi đẩy tay hắn ra, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cút đi, đừng chạm vào tôi!
Không ngờ lại có một ngày tôi dám nói với Trần Mạnh Sơn như thế.
Quả nhiên sắc mặt Trần Mạnh Sơn lập tức sa sầm: “Hừ, không biết điều!”
Tôi nghe vậy thì cười lạnh: “Thế này là không biết điều sao? Anh cưỡng bức tôi, chẳng lẽ còn muốn tôi đội ơn anh à? Trần Mạnh Sơn, anh có biết tôi hận đến mức muốn giết chết anh không?”
Lời tôi nói đã hoàn toàn làm Trần Mạnh Sơn tức giận, hắn bóp cổ tôi: “Cưỡng bức à? Rõ ràng là cô chủ động quyến rũ tôi, dụ dỗ tôi đến khách sạn, cô còn có mặt mũi nói tôi cưỡng bức cô à? Lý Minh Thư, cô đúng là giống hệt con mẹ thích vừa ăn cướp vừa la làng của cô đấy!”
Vừa mới nôn một hồi lại bị bóp cổ, nước mắt tôi không kìm được mà chảy dài. Có phải dáng vẻ hiện giờ của tôi trông đáng thương lắm không? Nhưng tôi chẳng cho rằng Trần Mạnh Sơn sẽ vì thế mà thương xót tôi đâu.
Tôi bị hắn bóp chặt cổ, không thể mở miệng. Hắn là kẻ tập võ, sức vốn dĩ đã mạnh, lại thêm cố ý muốn giày vò tôi nên lực tay càng lớn hơn vài phần.
Tôi nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của bản thân trong con mắt Trần Mạnh Sơn đang từ từ đỏ lên do mạch máu nổi lên.
Tôi dần dần ngưng giãy giụa, có lẽ là bởi vì đã tuyệt vọng, không còn ý chí sinh tồn nữa.
Giờ phút này tôi chỉ nghĩ, nếu như tôi chết, người anh hai tôi yêu nhất liệu có rơi một giọt nước mắt vì tôi hay không? Cho dù chỉ một giọt thôi cũng tốt, chí ít cũng đủ chứng minh tôi sống không uổng phí.
Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, lúc chút không khí cuối cùng trong lồng ngực bị trút ra, đôi tay rơi xuống đùi Trần Mạnh Sơn, tôi đã nhìn thấy bố ruột của mình. Trông ông thật thà chất phác, ông ôm và hôn lên gương mặt tươi cười của tôi. Tôi nhìn thấy anh hai len lén nhét tờ tiền vào trong sách của tôi.
Tôi nhìn thấy mẹ kéo tay tôi nói: “Minh Thư, con nhất định phải ngoan ngoãn, nghe lời, đừng làm anh cả con khó chịu.”
Ngay lúc mắt tôi bắt đầu trắng dã, ý thức rời rạc thì Trần Mạnh Sơn đột nhiên thả tôi ra.
Tôi mở mắt, lại nhìn thấy thế giới tàn khốc này. Tôi không chết, nhưng tôi không hề vui mừng, chỉ ôm đầu khóc nấc lên.
Trần Mạnh Sơn nắm tóc tôi kéo lên, hắn nhìn tôi bằng ánh mắt tà ác, khóe miệng nhếch lên: “Lý Minh Thư, cô sợ chết phải không? Vậy thì ngoan ngoãn mà nghe lời cho tôi, bằng không một ngày nào đó tôi sẽ chơi chết cô, cô tin không?”
Trần Mạnh Sơn nói xong quay người ra khỏi phòng vệ sinh.
Tôi vừa khóc vừa cười, hắn thấy tôi khóc nên tưởng tôi sợ chết à. Hắn không hề biết, điều Lý Minh Thư tôi không sợ nhất chính là cái chết, bởi vì linh hồn tôi đã chết rồi. Thứ còn sống chẳng qua chỉ là một cái xác không hồn.
Nàng dâu mới đã được đón về, tôi còn chưa trở lại, mẹ tôi liên tục gọi điện đến, tôi quả thực không chịu nổi đành nhận điện thoại của bà. Chỉ là vừa mới nghe máy, bà đã gào lên: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi con còn ở đâu hả? Không phải nói là làm phù dâu à? Con chết chỗ nào rồi, có biết chú Trần đã rất bực mình rồi không? Con mau về mà xin lỗi chú Trần đi.”
Mẹ tôi còn không biết hôm qua con gái bà đã bị bạo hành như thế nào. Tôi phải xin lỗi chú Trần à? Vì sao? Vì tôi không làm phù dâu cho con dâu ông ta ư? Vậy tối qua con trai cả của ông ta cưỡng bức tôi, hôm nay lại suýt nữa bóp chết tôi, tôi nên tìm ai để bắt xin lỗi đây?
Thế giới này vốn bất công, tôi đã không thể đấu được, lẽ nào còn không cho phép tôi tránh xa sao?
Tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi thốt ra một câu chấn động: “Mẹ, thực ra chú Trần không hề yêu mẹ, mẹ rời khỏi ông ta có được không?”
Tôi nói xong, đầu dây bên kia không hề có chút âm thanh nào, tôi nghĩ mẹ nhất định là bị câu nói bất thình lình của tôi làm cho hôn mê!
Hồi lâu, giọng nói có chút chột dạ của mẹ tôi vang lên: “Con nhóc này, nói bậy bạ gì đấy. Chú Trần tất nhiên là yêu mẹ, nếu không thì đâu có đón hai mẹ con mình từ nông thôn lên thành phố hưởng phú quý. Mẹ sống là người nhà họ Trần, chết làm ma nhà họ Trần, mẹ sẽ không rời khỏi nhà họ Trần nửa bước.”
Nghe mẹ nói vậy, tôi chẳng muốn nhiều lời nữa, chỉ nói: “Mẹ, mẹ hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt! Con cũng sẽ tự chăm lo cho mình, con sẽ không quay về nhà họ Trần nữa. Mẹ, nếu trong lòng mẹ còn có đứa con gái này thì xin mẹ đừng ép con trở về căn nhà khiến con đau khổ đó nữa. Cứ vậy đi.” Tôi nói xong liền cúp điện thoại rồi gửi cho anh hai một tin nhắn: Cảm ơn anh đã từng chăm sóc em, em sẽ nhớ ơn suốt đời. Chúc anh tân hôn hạnh phúc.
Dòng chữ này tôi cứ gõ rồi xóa, xóa rồi lại gõ, nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn, gõ đi gõ lại không biết bao nhiêu lần mới gửi được tin nhắn.
Ra khỏi khách sạn, tôi bước lên chuyến đường sắt cao tốc trở về thành phố C.
Tôi không có can đảm quay về đối mặt với kẻ thù và người yêu của mình.
Sau khi về đến thành phố C, tôi bắt đầu tập trung tinh thần vào công việc.
Tôi đi theo giám đốc điều hành Vương Hùng mấy tháng liền, nhận được mấy dự án lớn, nên dù dưới tình hình kinh doanh bất động sản và thiết kế nội thất không được tốt cho lắm thì mức lương của tôi vẫn đạt trên 160 triệu trong 3 tháng liền.
Điều duy nhất khiến tôi vui sướng chính là nụ cười hài lòng khi khách hàng nhận phòng.
“Minh Thư, có khách hàng lớn đến. Cô là nhà thiết kế xuất sắc nhất của tổ chúng ta, cô cùng tôi đến gặp công ty đối phương, tranh thủ lấy được dự án lớn này.
Vương Hùng đứng đằng sau vỗ vai tôi.