Cho dù nhiều năm qua tôi rất thất vọng với mẹ, nhưng bà ấy vẫn là mẹ ruột của tôi, sao tôi có thể không lo tới sự sống chết của bà ấy.
Tôi hoảng sợ xách túi, nhặt điện thoại lên rồi chạy ra khỏi văn phòng, vừa lúc đụng phải Văn Dao khiến đồ đạc rơi đầy mặt đất, Văn Dao và tôi cùng cúi xuống nhặt.
“Minh Thư, cô làm gì mà gấp gáp thế, cô đi nói với tổng giám đốc Trần một tiếng đi, nếu không cô vô cớ rời khỏi công ty như thế sẽ bị khiển trách đấy.” Tôi nhặt đồ xong liền định đi, Văn Dao kéo tôi lại.
Tôi thốt ra một câu: “Cô nói với Trần Mạnh Sơn, nhà tôi có chuyện, tôi phải về thành phố A.”
Tình cờ lúc này Trần Mạnh Sơn cũng vừa đi ra khỏi văn phòng, tôi mau chóng đi lướt qua hắn.
Còn chưa đi xa đã nghe tiếng Văn Dao nói với Trần Mạnh Sơn: “Minh Thư nói nhà có việc phải về thành phố A gấp.”
Trần Mạnh Sơn cùng đi ra với tôi, tôi nghe thấy hắn gọi điện về nhà, hỏi trong nhà đã xảy ra chuyện gì, sau đó hắn nói: “Ừm, tôi biết rồi, chú nói với bố đợi tôi về rồi tính.”
Chỉ vài bước hắn đã đi tới trước mặt, kéo tay tôi lại: “Tôi đưa cô ra sân bay, ngồi máy bay của tôi.”
Tôi định hất văng tay hắn ra, hắn tức giận chau mày: “Đừng quậy nữa, chỉ tôi mới có thể đưa cô tới bên mẹ cô nhanh nhất thôi.”
Tôi nhìn hắn với ánh mắt không tin tưởng, từ khi nào Trần Mạnh Sơn lại tốt bụng với tôi như vậy. Còn chủ động bảo tôi đi máy bay của hắn về thành phố A nữa.
Trần Mạnh Sơn giống như biết trong lòng tôi nghĩ gì, hắn cười mỉa mai: “Đừng nghĩ nhiều, trong nhà xảy ra chuyện, tôi cũng định về xem hai mẹ con cô khóc lóc đòi chết đòi sống thế nào, ha ha…”
Tôi căm hận nhìn Trần Mạnh Sơn, tôi biết hắn đâu có tốt bụng như thế.
Sau khi lên máy bay, đây là lần đầu tiên chúng tôi ngồi đối diện nhau, lần trước tôi bị hắn đuổi ra đằng sau.
Trần Mạnh Sơn lật quyển tạp chí bóng đá trong tay, mấy lần tôi đều thấy hắn cầm quyển này xem.
Tôi muốn nói gì đó, nhưng không biết nên nói gì. Vốn dĩ chuyện mẹ tôi đã không có cách giải quyết, gần năm mươi tuổi mà mẹ tôi vẫn mơ giấc mộng làm bà chủ nhà họ Trần.
“Nhìn tôi như thế làm gì?” Trần Mạnh Sơn bỏ quyển tạp chí xuống, ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Bị phát hiện, tôi chỉ đành xấu hổ cúi đầu xuống.
“Trước đây cô cứ lải nhải ông trời có mắt, tôi cảm thấy câu này rất hợp với mẹ con cô, cô xem, quả báo tới rồi kìa.” Trần Mạnh Sơn nói giọng mỉa mai.
Tôi liếc nhìn hắn, không nói gì, chuyện của mẹ tôi và chú Trần tôi không rõ lắm. Sau này lớn lên, từ tiếng xì xào xung quanh, tôi mới biết mẹ tôi và chú Trần dính lấy nhau trong lúc mẹ của Trần Mạnh Sơn đang bệnh nặng.
“Bố anh cũng chẳng phải là thứ tốt lành.” Tôi vẫn không nhịn được nói.
Trần Mạnh Sơn lạnh lùng nhìn tôi, cuối cùng cười lạnh: “Chẳng phải cô thân thiết gọi chú Trần sao, giờ biết bố tôi không cần mẹ cô nên bắt đầu mắng người à?”
Tôi biết Trần Mạnh Sơn vẫn cho rằng hai mẹ con tôi vì tiền mới vào nhà họ Trần, có lẽ mẹ tôi đúng là như thế, nhưng tôi có thể đặt tay lên ngực đảm bảo, trước giờ tôi chưa từng tham lam bất cứ thứ gì từ nhà họ Trần.
Tôi nhắm mắt lại không nói nữa, tôi và Trần Mạnh Sơn chưa bao giờ nói chuyện mà không cãi vã.
Vừa xuống máy bay, tôi liền chạy thẳng tới bệnh viện. Trong phòng bệnh, khuôn mặt mẹ tôi trở nên trắng nhợt do mất máu quá nhiều.
Sau khi tỉnh lại, thấy tôi ngồi bên giường, mẹ nắm chặt tay tôi, yếu ớt nói: “Mẹ không dọa con. Bảo mẹ rời khỏi chú Trần, rời khỏi nhà họ Trần chẳng khác nào giết mẹ đi. Minh Thư, con phải nghĩ cách, lúc nhỏ ông bà bỏ rơi con, chẳng phải mẹ đã đưa con đi, cho con sống cuộc sống nhung lụa của một cô chủ nhà giàu sao, con không thể bỏ mặc mẹ sống chết thế được, con không được bất hiếu như thế.”
Tôi không nghĩ cách giúp mẹ ở lại nhà họ Trần là tôi bất hiếu à?
Thật nực cười, đây chính là mẹ tôi đấy.
Tôi thất vọng rút tay ra khỏi tay mẹ: “Mẹ, mẹ nói con giúp mẹ thế nào, mẹ nói đi, mẹ chỉ cách cho con đi.”
Mẹ tôi đanh mặt lại, khuôn mặt nhợt nhạt đầy bạc bẽo, bà ấy chỉ để ý tới danh lợi, chỉ chăm chăm vào cái danh bà chủ nhà họ Trần mà quên mất còn một đứa con gái là tôi.
“Mẹ mặc kệ, chắc chắn con có cách, từ nhỏ con đã thông minh như thế, con chắc chắn có cách, nếu bị đuổi khỏi nhà họ Trần, mẹ chết cho con xem.”
Thật sự giờ phút này tôi chỉ muốn hét lên một tiếng, thế thì mẹ chết quách đi. Nhưng lời tàn nhẫn ấy tới đầu môi, tôi lại không nhẫn tâm thốt ra.
“Mẹ muốn tự dồn bản thân vào đường cùng sao, mẹ muốn bức chết con đúng không, thế thì hai mẹ con mình cùng chết, xuống đoàn tụ với bố thôi.” Nước mắt tôi như chuỗi hạt châu rơi xuống không dứt.
Mẹ tôi bật dậy chỉ vào mặt tôi: “Đừng nhắc tới bố mày, cả đời này của tao sống là người nhà họ Trần, chết là ma nhà họ Trần, sau khi tao chết phải chôn ở phần mộ của nhà họ Trần, không liên quan gì tới bố mày cả.”
Cả đời mẹ tôi đều cảm thấy gả cho bố tôi là một sự sỉ nhục.
“Mẹ, con… con.. thật sự không giúp được mẹ.” Tôi thẫn thờ nhìn mẹ, tôi thật sự không biết làm gì với mẹ nữa.
Mẹ tôi vẫn la hét như phát điên trên giường bệnh, bà ấy đột nhiên rút mũi kim đang truyền dịch trên tay, sau đó kề lên cổ, gào thét: “Đứa con bất hiếu, mày muốn thấy mẹ mày chết luôn hay sao?”
Tôi hoảng sợ, mũi kim đã làm rách da bà, để lại một vệt máu.
Tôi sợ hãi kêu lên: “Mẹ, mẹ bỏ xuống đi, đừng như thế mà, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói, con xin mẹ đấy?”
“Mày không đồng ý giúp tao, hôm nay tao sẽ chết trước mặt đứa con bất hiếu như mày.”
Mẹ tôi vừa nói vừa đâm sâu hơn, tôi sợ hãi bắt lấy tay mẹ, hai mẹ con vật lộn một hồi, cây kim đã rạch lên mặt tôi, để lại một đường máu dài.
Tôi cướp được cây kim, sau đó hét lên với mẹ: “Mẹ đang nghĩ gì thế, mẹ không bức chết con thì không cam tâm à. Trần Nguyên Đông có tốt thì có bằng đứa con gái này không? Mẹ, con xin mẹ tỉnh lại đi, Trần Nguyên Đông không thích mẹ, giờ mẹ già rồi, ông ta còn mong mẹ ra khỏi nhà họ Trần hơn bất cứ ai.”
“Tao không cho phép mày nói chú Trần của mày như thế, ông ấy thích tao, trước đây rất tốt với tao, mua trang sức quý giá cho tao, mua quần áo đẹp cho tao, còn đưa tao đi du lịch, tất cả là tại con hồ ly tinh đó. Minh Thư, mày đi cầu xin cậu cả đi, giờ cả nhà họ Trần đều do cậu cả nắm giữ, mày cầu xin cậu cả đừng để chú Trần lấy con hồ ly tinh đó đi. Minh Thư, mày phải giúp mẹ cầu xin cậu cả!”Mẹ tôi đột nhiên quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi không thể tin được nhìn mẹ. Tôi lắc đầu, không chịu nổi chuyện mẹ tôi lại là người phụ nữ hèn mọn trước mắt, sao bà ấy có thể làm thế với con gái ruột chứ.
“Mẹ, mẹ nói con phải cầu xin thế nào!” Tôi vừa khóc vừa cười như phát điên.
Mẹ tôi quỳ trước mặt tôi, bà ấy kéo quần tôi, thẫn thờ nhìn tôi: “Mẹ mặc kệ, con chắc chắn có cách, mẹ chỉ cầu xin con một chuyện này thôi, coi như báo đáp công ơn dưỡng dục, sau này mẹ sẽ không làm phiền con nữa.”
Tôi lùi lại vài bước, ánh mắt của mẹ tôi là có ý gì.Một cô gái trẻ đi cầu xin một người đàn ông, lấy cái gì để cầu xin.Mẹ tôi sao có thể đối xử tàn nhẫn với tôi như thế.
“Mẹ, mẹ được lắm, mẹ được lắm.” Tôi lắc đầu, đi ra khỏi phòng bệnh, sau đó không chịu nổi ngồi sụp xuống hành lang bệnh viện khóc lớn.
Tôi ngồi ở hành lang bệnh viện cả buổi, mẹ thấy tôi không làm gì thì lại sốt ruột, không ngừng hối thúc tôi đi tìm Trần Mạnh Sơn.Tôi không nhúc nhích, bà ấy lại đòi nhảy lầu.
Tôi nhìn người mẹ xa lạ, dần dần thấy bình tĩnh lại. Tôi nghĩ tới việc Trịnh Thanh đang muốn cướp lấy dự án khu Lệ Thủy, nếu tôi muốn báo thù thì phải tìm cách tiếp cận Trần Mạnh Sơn mới được.
Có lẽ lấy chuyện này đẩy tôi lại gần Trần Mạnh Sơn là cách tốt nhất. Nếu không có lý do tiếp cận, Trần Mạnh Sơn chắc chắn sẽ đề phòng tôi.
Tôi nhìn mẹ, sau đó lau nước mắt nghiêm túc nói: “Được, con đi cầu xin anh ta.”
Mẹ tôi mừng rỡ kéo tay tôi: “Minh Thư, mẹ biết con là đứa con hiếu thảo, sẽ không bỏ mặc sống chết của mẹ mà.”
Tôi hất tay bà ta ra, nói thẳng thừng: “Có một người mẹ thế này là nỗi nhục của cả đời tôi.”
Tôi biết câu này rất khó nghe, chắc chắn sẽ làm tổn thương mẹ, nhưng bà ấy làm như thế không sợ tổn thương tôi sao, vậy tại sao tôi còn phải để ý tới bà ta.
“Nhục á? Haha, Minh Thư, con đừng quên, đám người nhà họ Lý có ai chịu cho con một miếng cơm không, là người mẹ này đã cho con bát cơm thì con mới được như ngày hôm nay. Đừng nói là cầu xin con một chuyện, dù mẹ xin con mười chuyện con cũng phải làm cho mẹ. Vì con nợ mẹ, ban đầu nếu mẹ bỏ rơi con thì chú Trần sẽ càng tốt với mẹ hơn. Minh Thư, làm người phải biết ăn quả nhớ kẻ trồng cây.”Mẹ tôi thật sự rất bạc bẽo.
“Thì ra không phải tất cả người mẹ đều thương con.”Nói xong tôi thất vọng bỏ đi.
Cuối cùng mẹ tôi đã thành công xóa bỏ chút tình yêu và lòng kính trọng của tôi với bà ta.
Tôi rời khỏi bệnh viện, lấy điện thoại định gọi cho Trần Mạnh Sơn, nhưng khi nhìn danh bạ, tôi mới nhớ ra mình không có số hắn.
Tôi gọi cho Văn Dao, hỏi số điện thoại của Trần Mạnh Sơn.
“Alo, ai vậy!” Bên kia truyền tới giọng nói trầm thấp.
“Trần Mạnh Sơn, là tôi, Lý Minh Thư, tôi muốn nói chuyện với anh.” Tôi nói thẳng vào vấn đề chính.
Nghe thấy giọng tôi, Trần Mạnh Sơn không hề cảm thấy bất ngờ.
“Nói chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Có thể gặp mặt nói chuyện không?”
Sau đó Trần Mạnh Sơn cho tôi một địa chỉ, bảo tôi tới đó.
Tôi bắt một chiếc taxi tới một biệt thự ngoại ô thành phố A.Vừa xuống xe, tôi liền nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen chạy tới, Trần Mạnh Sơn bước từ bên trong ra.
Trần Mạnh Sơn thấy tôi liền kinh ngạc: “Sao tới nhanh thế, gấp như thế luôn à?”
Tôi cười gượng: “Biết anh không thích đợi người khác nên tới ngay, không ngờ anh không ở đây mà giờ mới tới.”
Trần Mạnh Sơn đi tới trước mặt tôi: “Căn nhà này cũng được, thích hợp để giấu tình nhân lắm.”
Tôi gật đầu nhìn căn biệt thự nhỏ kiểu Âu: “Đúng thế, nhưng không biết tổng giám đốc Trần định giấu ai.”
Trần Mạnh Sơn nhìn tôi cười, ánh mắt đầy châm chọc: “Ai tới thì giấu người đó.”
Nói xong, hắn liền chỉ vào cửa: “Vào đi, bên ngoài gió lạnh đấy.”
Tôi đi theo hắn bước vào nhà, sau đó hắn dẫn tôi tới phòng làm việc của hắn.
Phòng làm việc của hắn thiết kế theo kiểu truyền thống, không hợp với căn biệt thự lấy sắc trắng làm chủ đạo cho lắm.
Trần Mạnh Sơn cởi bỏ áo khoác vắt lên ghế, sau đó cởi cà vạt quăng lên bàn, dáng vẻ thong dong của hắn đối lập rõ ràng với tôi đang căng thẳng đứng bên cạnh.
Hắn ngồi lên ghế, ngẩng đầu nhìn tôi: “Nói đi, có chuyện gì?”
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào tôi, khiến tôi cảm thấy một sức ép lớn đến đáng sợ.
Tôi căng thẳng nuốt nước miếng: “Có lẽ anh biết tôi tới tìm anh vì chuyện gì.”
Trần Mạnh Sơn mỉm cười: “Sao tôi biết được cô tìm tôi vì chuyện gì, huống chi tôi cũng chả phải con sâu trong bụng cô.”
Trần Mạnh Sơn làm gì có chuyện không biết, hắn cố ý giả vờ, muốn tôi tự bán mình cho hắn mà không cần một cắc bạc. Tôi thừa hiểu hắn đang nhân cơ hội này để sỉ nhục tôi.
“Trần Mạnh Sơn, chắc anh biết lý do mẹ tôi tự tử rồi đấy. Anh có thể ngăn chú Trần lấy người khác về được không.”Tôi nói thẳng mục đích hôm nay tới.
Trần Mạnh Sơn nghe xong nhìn tôi cười: “Tìm tôi vì chuyện này à?”
“Đúng thế.”
Hai tay Trần Mạnh Sơn chống lên bàn: “Lấy người khác à, mẹ cô cũng chỉ là tình nhân bố tôi thôi, không phải cái gọi là bà chủ nhà họ Trần đâu, cô đừng hiểu sai đấy nhé.”
Lúc tôi tới đã biết Trần Mạnh Sơn chắc chắn sẽ nói những lời khó nghe.Tôi đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi.
“Tôi biết, mẹ tôi sao có thể là bà chủ nhà họ Trần. Trần Mạnh Sơn, anh hiểu ý tôi mà, chỉ cần anh giúp tôi, anh muốn gì tôi cũng làm.”Tôi nói thẳng vào trọng điểm, không muốn giằng co với hắn nữa.
Trần Mạnh Sơn đi một vòng xung quanh tôi, tôi không biết hắn làm thế để làm gì, việc tôi có thể làm chỉ là cố gắng nói với bản thân phải chịu đựng.Không được làm mất lòng hắn.Người làm chuyện lớn cần nhất chính là chữ “nhẫn”.
Trần Mạnh Sơn bỗng nâng cằm tôi, híp mắt ngắm nghía tôi như đang xem xét một món hàng.
“Tôi muốn gì cũng được à?” Hắn lặp lại lời tôi nói, nhưng với giọng điệu bỡn cợt.
Tôi gật đầu: “Đúng thế!”