Lê Hương không muốn. Hai người ngồi nhìn nhau một hồi, cuối cùng cô chịu thua ánh mắt lạnh như băng của Mạc Tuấn, đành phải kéo khóa váy ngủ xuống, để lộ thân thể đầy vết bầm. Mạc Tuấn không đánh cô nhưng lực bóp ở tay, bả vai, eo, lưng đều vô cùng mạnh. Cô nằm sấp xuống, để hắn thoa thuốc lên lưng. Mạc Tuần nhíu mày, thoa đều và nhẹ nhàng. Thuốc nóng rực khiến cô cảm thấy dễ chịu. Lê Hương nhắm mắt lại, ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Sáng sớm hôm sau, Lê Hương tỉnh lại trong ngực Mạc Tuân.
Anh đã giữ lời hứa, tắt điện thoại cả đêm. Lê Hương mỉm cười vuốt nhẹ lên sống mũi cao, thẳng tắp của chồng, ngắm nhìn khuôn mặt đẹp trai đang say ngủ, lẩm bẩm.
- Hạnh phúc chỉ đơn giản thế này thôi mà...
Thật chua xót. Đơn giản nhưng chẳng biết được mấy ngày. Mạc Tuần vì thấy có lỗi với cô nên nhượng bộ nhưng trái tim anh nằm ở chỗ khác, Lê Hương không nên hi vọng quá nhiều.
*
*
Lê Hương mặc quần bò áo phông, đi giày thể thao, buộc tóc gọn gàng lại định ra công viên đi dạo một chút thì điện thoại reo vang. Mạc Tuần gọi.
- Alo.
- [Em có ở nhà không? Mang hộ anh tập tài liệu anh để trên bàn trong phòng ngủ tới công ty nhé. Mười giờ anh có cuộc họp khẩn cấp.]
Lê Hương nhìn tập tài liệu trên bản đáp ứng. - Được. Anh chờ chút.
Cô cúp máy, cẩn thận bỏ tập tài liệu vào file clear rồi lái xe ra khỏi nhà.
Cô mới đến công ty của Mạc Tuần vài lần nhưng cô có thể ra vào nên chỉ cần quẹt thẻ dưới đại sảnh là có thể vào thang máy, đi thẳng lên tầng mười.
Công ty của Mạc Tuần thuê toàn bộ tầng mười của tòa cao ốc này. Nhân viên thấy Lê Hương đeo thẻ nhân viên, nhìn theo vì cô lạ mặt. Cô đi dọc hành lang, tới thắng phòng giám đốc. Cửa đang mở hé nhưng thay vì nghe tiếng bàn bạc công việc thì cô lại nghe được âm thanh thút thít như có người đang khóc.
Lê Hương chán nản đẩy cửa đi vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Mạc Tuân đang ngồi ôm chặt Dương Huế trên ghế sofa, vỗ lưng cô ta an ủi.
Thấy Lê Hương vào, Mạc Tuần lập tức buông Dương Huế ra đứng dậy giống như người ăn vụng bị bắt gặp. Lê Hương đi thẳng vào phòng, đặt file tài liệu lên bàn rồi toan bỏ ra ngoài. Mạc Tuần nắm cánh tay cô, giải thích.
- Không phải như em nghĩ đâu. Dực Minh đòi chia tay với Dương Huế nên cô ấy cần người an ủi thôi...
Lê Hương mỉm cười nhìn Dương Huế đã nín khóc, vẫn trơ tráo ngồi trên sofa.
-Vậy sao? Ở văn phòng làm việc thì em còn có thế nghi ngờ cái gì đây? Hai người vào khách sạn với nhau em còn không được phép nghi ngờ có mà.
- Tối không có bạn, cô đừng như vậy được không. - Dương Huế quay lại nhìn Lê Hương, nước mắt lại rơi xuống.
Nếu hiện tại Lê Hương nói bất cứ điều gì phản bác, Mạc Tuần sẽ nghĩ cô cố tình gây sự.Vậy nên cô nuốt cay đắng xuống mà gật đầu.
- Được. Đây là công ty, hai người đóng cửa lại, chừng mực một chút kẻo nhân viên nhìn thấy.
- Lê Hương, tôi cầu xin cô, đừng nhắn tin cho Dực Minh nữa mà. Anh ấy đòi chia tay với tôi rồi.
Dương Huế òa lên khóc. Lê Hương há hốc
miệng nhìn, mặt Mạc Tuần lập tức nhăn lại, mắt lóe lên tia sáng dữ tợn.
- Em vẫn nhắn tin cho Dực Minh: Đưa điện thoại cho anh. Lê Hương cười khẩy.
- Dương Huế, thì ra cô là loại người này. Một tiểu thư lá ngọc cành vàng không đạt được điều mình mong muốn nên luôn thích dành giật đồ trong túi kẻ khác. Mạc Tuấn đã là chồng của tôi rồi, cô bị Dực Minh đòi chia tay thì lập tức lao tới, nhào vào lòng chồng tôi. Dực Minh mà nhìn thấy...
- Cô không nói, làm sao anh ấy biết. – Dương Huế chống chế, mắt long lanh như thể Lê Hương sắp ăn thịt cô ta đến nơi.
- Tối đầu có nói. Nếu không ai nói, cô sẽ lừa dối Dực Minh để tiếp tục ôm ấp đàn ông à?
Mạc Tuần gầm lên. - Lê Hương, đưa điện thoại đây?
- Tôi chưa bao giờ đòi xem điện thoại của anh, kể cả anh có nhắn cho Dương Huế cả trăm tin, gọi cho cô ta cả trăm cuộc cũng vậy.Anh không tin lời tôi thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Cô ta trong sạch còn sợ tôi nhắn tin cho người yêu cô ta biết à? Nếu sợ thì đừng có bám lấy chồng người khác.
- Lê Hương.- Mạc Tuần quát lớn. Lê Hương xổ anh sang một bên.