- [Ai đó?]
Giọng nói lạnh lùng xa cách, có phần cáu kỉnh. Lê Hương sửng sốt.
- Huỳnh Tôn? Im lặng hai giây, tông giọng của y cao lên mấy phần vì ngạc nhiên.
- [Lê Hương? Đồ vô lương tâm này, hơn nửa năm nay bà chết ở cái xó nào mà không gọi cho tôi?]
Lê Hương bật cười. Đúng là Huỳnh Tôn đây rồi, vẫn cái kiểu nói chuyện bỗ bã như vậy.
- Tôi không gọi cho ông, ông mắng tôi đi. Mắng xong đến lượt tôi. Đồ vô lương tâm, hơn nửa năm nay ông chết ở cái xó nào mà không gọi cho tôi?
- [Đại tỷ ơi, bổn thiếu gia đây mất điện thoại,
mất hết số. Mẹ kiếp. Tôi làm lại sim, nhớ mang mang số bà, ấn gọi toàn số máy không tồn tại. Mất hết cả số bạn bè cấp ba cũ rồi, có mấy đứa gọi đến thì chẳng có đứa nào chơi cùng bà n
- À, ra vậy. Lâu rồi không gặp, ông còn ở Hoàng Đô không? - Lê Hương hí hửng cười.
- [Không ở đây thì ở đâu. Nhà bà bán nhà à? Tôi đi qua suốt mà thấy đổi chủ rồi. Có chuyện gì thế?]
- Ừ, bán rồi. Có chút chuyện, chiều nay rảnh không?
- [Rảnh, hôm nay thứ bảy mà.]
-Vậy bốn giờ đến đón tôi, đi chơi giải khuây một chút.
- [Được đấy. Nhắn địa chỉ đi, tôi đến đón. Lâu rồi không đi đạp vịt.]
Lê Hương phá lên cười, Huỳnh Tôn cũng cười theo. Cô vui vẻ cúp máy, gửi địa chỉ cho y. Nhắn tin tiếp.
Lê Hương: Quên không hỏi, mặc gì được nhỉ?
Huỳnh Tôn: Quần bò áo phông, màu đen nhé. Tôi toàn mặc đồ đen thôi. Mà bà đừng mặc đồ xịn quá, người ta nhìn lại tưởng tôi là lưu manh bắt cóc con gái nhà giàu.
Lê Hương: Ha ha, nhà tôi hết giàu rồi. Gặp nhau rồi nói.
Huỳnh Tôn: Được.Vậy giờ gia cảnh chúng ta
bằng nhau đó, càng dễ nói chuyện. Bốn giờ tôi qua.
Lê Hương khoan khoái cười thầm, loanh quanh trong phòng lên kế hoạch cho Mạc Tuần leo cây rồi xuống nhà quấn lấy mẹ.
Mẹ cô đang làm bánh trong bếp, Lê Hương xoắn bên chân đòi mẹ buôn chuyện hàng xóm láng giềng. Hôm qua tưởng chết, hôm nay thức dậy lại được ở nhà với bố mẹ, được mẹ chăm sóc, yêu thương, chẳng còn gì nhẹ nhõm hơn. Khoản nợ của gia đình cô, bố cô và Mạc Tuân âm thầm giải quyết, không nói cho mẹ con Lê Hương biết. Hiện giờ hình như đã trả hết rồi, tâm trạng của bố không còn âm u như trước nữa, không khí trong nhà cũng đỡ nặng nề.
Kiếp trước như thế nào, kiếp này y như vậy.
Hơn ba giờ, Lê Hương tắm rửa sạch sẽ, lấy quần bò, áo phông đen, giày da đen ra đi vào rồi khoác áo bò màu nâu ra bên ngoài, cầm túi xách đi xuống nhà. Mẹ cô sửng sốt.
- Con ăn mặc... Đi đâu thế? - Con ra ngoài đi làm tóc ạ.
Bà Nguyễn Oanh ngạc nhiên vì cách ăn mặc của cô.
- Sao con lại mặc như vậy? Tôi phải đi chơi với Mạc Tuấn đấy. Con lúc nào cũng nói Mạc Tuân thích váy có màu mát mắt mà...
- Vâng, anh ấy bảo tối đến đón, con đi một
chốc rồi về thay đồ mẹ ạ.- Lê Hương cười ngọt ngào, nói dối không chớp mắt.
Bà Nguyễn Oanh hừ nhẹ, lườm yêu. - Gm, nhìn cái mặt hí hửng chưa kìa. - Anh ấy đến mà con chưa về thì mẹ bảo chờ con một chút nhé, Mạc Tuân hay đến sớm hơn giờ hen a.
Lê Hương đi ra đến cửa còn líu lo dặn lại. Bà Nguyễn Oanh không nghi ngờ gì, vui vẻ đồng ý. Lê Hương cảm thấy trở lại là chính bản thân mình hồi trẻ thật tốt, tính cách cô vốn vui tươi, năng động, ngọt ngào, vô ưu vô lo như thế này. Kiếp trước sau khi lấy Mạc Tuân, cô dần trở nên u sầu, chẳng còn giống mình nữa, suốt ngày chìm trong suy tư và khó chịu.
Nghĩ lại thấy sợ.