Cửa phòng mở, mẹ cô bưng một bát cháo đi vào, cằn nhằn.
- Trưa rồi đấy con, dậy ăn cháo đi. Mẹ đã bảo đi họp lớp uống ít rượu thôi mà không nghe. Uống say đến bò lê ra, Đồng Quyên nó phải vác con về. Còn hát nghêu ngao nữa, hàng xóm người ta cười cho.
Lê Hương ngồi dậy, đầu đau như búa bổ. - Mẹ cứ để đó ạ, lát con ăn.
- Ừ, ăn đi. Tối nay con có hẹn với Mạc Tuân còn gì. Hôm qua con còn hí hửng bảo sáng nay đi làm tóc...
Bà Nguyễn Oanh chặc lưỡi chê bai rồi đi ra ngoài, đóng cửa lại.
Lê Hương ngồi thần người trên giường hồi lâu, đầu ong lên một cách kỳ lạ.
Cô giật thót mình, trợn mắt nhìn về phía trước khi nhớ ra hôm qua mình vừa đi phỏng vấn
công ty Derefout của Dực Minh rồi gặp Dương
Huế ở bến xe bus. Sau đó. Sau đó...
Lê Hương vùng dậy khỏi giường, nhào về phía tấm gương lớn treo tường, vừa sờ soạng khắp người xem có bị thương ở đâu không, vừa nhìn bản thân mình trong gương. .
Đang tròn mắt nhìn lại cô là hình ảnh của chính Lê Hương với khuôn mặt non nớt, mặc dù hơi phờ phạc vì say rượu đêm qua nhưng vẫn nhận ra sự ngây thơ và tươi sáng của một cô gái mới lớn chứ không phải khuôn mặt thành thục, nền nã quen thuộc. Lê Hương tốc áo lên nhìn cơ thể mình, thấy không có vết thương nào thì sững
SÒ.
- Rõ ràng tối hôm qua mình gặp tai nạn...
Nghĩ đến chuyện Dương Huế đẩy ngã cô, Lê Hương tự véo mình một cái.
Đau quá!
Đây không phải mơ những vụ tai nạn kia cũng không phải mơ. Lẽ nào...
- Lẽ nào mình chết rồi?
Lê Hương tiếp tục véo mình thêm mấy cái nữa, đau không chịu nổi, xuýt xoa kêu. Đúng lúc đó, chuông tin nhắn kêu tinh tinh.
Cô sực tỉnh, vồ lấy điện thoại để xem ngày. 13/5/2063
- Ôi trời ơi! Hôm qua là năm 2006 mà, hôm nay...
Cô vào bộ sưu tập xem ảnh chụp của mình, lướt vèo vèo từ trên xuống, từ dưới lên, đây là chiếc điện thoại Vivas yêu thích của mình ba năm trước, thời điểm cũng là ba năm trước, ảnh chụp cũng vậy. Lê Hương bàng hoàng nhận ra mình trọng sinh rồi.
Cô đã chết sau đó trọng sinh về năm hai mươi hai tuổi, vừa ra trường, gia đình khốn đốn vì nợ nần phải bán hết biệt thự, đất đai, tài sản đi, chuyển tới ngôi nhà nhỏ này. Mạc Tuần xuất hiện, giúp bố cô trả nợ, họ quen biết nhau.
Lê Hương đi qua đi lại trong phòng và đầu bứt tai.
- Chuyện này thật kỳ quái. Trọng sinh chỉ có trong tiểu thuyết viễn tưởng thôi mà...
Cô cắn vào tay mình, đau chảy nước mắt, nhảy tưng tưng lên vẫy vẫy tay cho khỏi đau.
Thế là cô đã chết sau vụ tai nạn?
Lê Hương thần người đứng giữa phòng, ký ức đời trước tua lại một lần trong đầu.
Cuộc hôn nhân nặng nề với Mạc Tuân, đứa con vừa mất, sự khốn nạn của Dương Huế khiến cô tức giận bừng bừng trong người.
Lê Hương chắp tay, ngửa mặt lên trời tạ ơn các đấng ngự trên cao.
- Đa tạ các ngài đã cho con sống lại, cho con cơ hội làm lại cuộc đời. Con sẽ tận dụng cơ hội
này thật tốt, chăm chỉ đi chùa lễ bái ạ. Con sẽ không mắc lại sai lầm kiếp trước, sẽ...- Lê Hương nhíu mày. .