• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương có nội dung hình ảnh






- Anh gầm cái gì? Chính anh gọi tôi đến đưa tài liệu, anh cố tình để tôi nhìn thấy hai người ôm ấp


nhau phải không? Bây giờ tôi đi luôn đây, hai người tiếp tục ân ái mặn nồng diễn tuồng trong sáng đi. Trong sáng còn sợ bị người yêu phát hiện...



- Lê Hương, có phải cô đã nói gì với Dực Minh không? Có phải cô kể chuyện tôi hay gọi điện cho Mạc Tuân, còn có hồ sơ nữa, cô nói với anh ấy là tôi lấy đúng không? – Dương Huế chạy tới túm lấy tay Lê Hương, khóc nức nở.- Sao cô lại làm như vậy? Dực Minh giận tôi, không thèm nghe điện thoại.


Lê Hương tức điên cả người, hất tay Dương Huế ra.


- Không phải.


- A...


Dương Huế hét lên một tiếng rồi ngã sõng soài ra đất. Lê Hương tròn mắt nhìn. Mạc Tuân Đội vã chạy tới đỡ Dương Huế, mắt long lên sóng sỌC quát lớn.





- Lê Hương, cô làm cái gì vậy? Cô thật quá đáng.


Lê Hương không thể ngờ được mình chỉ hất nhẹ một cái mà Dương Huế đã ngã ra như vậy. Cô biết dù giải thích thế nào Mạc Tuân cũng không tin nên cười gần.


- Dương Huế, cô định hại tôi hả? Cô có thực sự yêu Dực Minh không vậy?


Dương Huế nhìn lên với vẻ mặt đáng thương vô cùng, mở miệng giảo biện.


- Cô nói gì vậy...


Lê Hương cảm thấy kiệt sức, cô quay lưng bỏ


đi.


Muốn ra sao thì ra, cô chịu đủ rồi. Động tĩnh trong phòng giám đốc không nhỏ, nhân viên dường như đã nghe thấy ít nhiều. Khi Lê Hương đi ra, họ lén lút nhìn theo cô với ánh mắt tò mò, chỉ trỏ thì thầm với nhau.


Lê Hương xuống tầng hầm lấy xe, cảm thấy hối hận vì đã không nhờ lễ tân đưa tài liệu lên phòng cho Mạc Tuân. Cô không còn đủ kiên nhẫn và sức lực để đôi co với ả đàn bà giả vờ trong sáng kia nữa. Dương Huế vẫn phải đóng vai bạch liên hoa cho Mạc Tuần xem nên khi còn có danh nghĩa là người yêu của Dực Minh, cô ta sẽ không thể ngủ với Mạc Tuần được.


Lê Hương nhận ra rằng Dương Huế co kéo Mạc Tuần vì không hài lòng với Dực Minh nhưng nuối tiếc cái mà mình không có được, đành phải tìm kiếm những điểm Dực Minh không thể thỏa mãn cô ta ở Mạc Tuân. Hai người đàn ông đó Cộng lại, bù trừ cho nhau mới thực sự là thứ mà Dương Huế muốn. Dực Minh có mọi thứ, tiền tài, địa vị, ngoại hình, sự hấp dẫn của đàn ông và đặc biệt, anh ta không chịu sự điều khiển của Dương Huế nên cô ta mới cố chấp muốn có bằng được. Những lúc Dực Minh từ chối những yêu cầu vô lý của Dương Huế, cô ta sẽ tìm Mạc Tuần để được cung phụng, an ủi.


Một ả đàn bà tham lam và giả dối.


Điện thoại reo vang cắt ngang dòng suy nghĩ của Lê Hương. Dực Minh gọi điện. .


- Alo.- Lê Hương nghe với giọng uể oải.


- [Chào cô, tôi là Dực Minh. Cô có vẻ không khỏe?]


- Cảm ơn anh, tôi vẫn bình thường. Có chuyện gì vậy?


- [À, bởi vì lỗi của chúng tôi mà hồ sơ của cô bị hỏng, cô có thể nộp lại một bộ khác được không? Rất xin lỗi vì sự bất tiện này.]


Lê Hương bật cười. - Được ạ, không có gì bất tiện cả.


Người yêu anh xông vào tận phòng làm việc của anh trộm hồ sở mang đi, bản thân anh lại phải xin lỗi người nộp đơn. Đúng là...


- [Vậy được, phòng nhân sự sẽ gửi tin nhắn báo cho cô khi chúng tôi sắp xếp được lịch phỏng vấn. Hồ sơ của cô đã qua được vòng sơ loại, cô chú ý chờ tin nhắn nhé. Chúng tôi sẽ liên hệ sớm thôi.]





1642690977011.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK