- Chào cô. Ha ha… cô thật xinh đẹp.
Rõ ràng đã say lắm rồi.
Lê Hương tức giận đến đau cả ngực, cô đi theo Mạc Tuân muốn xem có phải chồng cô định tắm luôn cho người “bạn” này của anh không.
Mạc Tuân cẩn thận đặt Lê Hương xuống sofa như đặt một trái trứng mỏng rồi ngẩng lên định nói gì đó với Lê Hương. Trước cái nhìn tóe lửa và đôi mắt ngâm ngấm nước của cô, anh ngậm miệng, đi về phía bếp gọi thím Duyên, giúp việc nhà họ dậy. Dương Huế say, vừa được đặt xuống liền nhắm mắt lại ngủ. Anh dẫn thím ra phòng khách, nhàn nhạt yêu cầu.
- Thím có thể tắm qua cho bạn cháu được không ạ?
Thím Duyên nhìn Dương Huế nằm không ngay ngắn trên sofa rồi nhìn sang Lê Hương với ánh mắt khó hiểu. Mạc Tuân không giải thích gì, đỡ Dương Huế dậy, dìu vào nhà tắm rồi lên tầng. Thím Duyên đành phải vào nhà tắm, đóng cửa xả nước.
Lê Hương ngồi phịch xuống sofa, ôm lấy đầu.
Chỉ một lát sau, Mạc Tuân đi xuống, trên tay cầm quần áo của Lê Hương. Cô nhìn lên, nhíu mày.
- Anh làm cái gì vậy?
- Bộ quần áo này lâu rồi em không mặc, mang cho cô ấy mượn một hôm.
Lê Hương đứng lên, giật bộ đồ trong tay Mạc Tuân.
- Tại sao anh không hỏi em, tự tiện lục đồ của em như vậy? Lâu không mặc ấy à? Đây là bộ quần áo đầu tiên mà anh mua tặng em, em sợ nó nhanh hỏng nên thỉnh thoảng mới mang ra mặc. Cái gì gọi là lâu không mặc? Anh cầm quần áo lót của ai vậy? Phụ nữ không dùng chung đồ lót với nhau đâu, thật kinh tởm.
Mạc Tuân thở dài, sẵn giọng.
- Em không cần phải nặng lời như vậy, bộ quần áo lót này là anh mua cho em nhưng chưa có cơ hội tặng, hiện tại đưa cho Dương Huế dùng, sau này anh sẽ mua cho em bộ khác đắt hơn.
- Việc gì anh phải làm như vậy? Những lần trước cô ta say xỉn gọi anh, anh đi cả đêm không về có phải cũng đưa cô ta vào khách sạn, tắm rửa cho cô ta hay không? Hôm nay sao anh lại mang cô ta về đây? Để show ân ái, để chứng minh cho em thấy rằng anh và cô ta trong sạch hả?
Mạc Tuân gắt lên:
- Em bị làm sao vậy? Bình thường không dính nước mưa, anh thuê phòng cho Dương Huế rồi đi chỗ khác ngủ, anh với cô ấy hoàn toàn trong sạch. Hôm nay bất khả kháng anh mới phải đưa cô ấy về đây. Hay là em muốn anh đưa cô ấy tới khách sạn rồi tự tay tắm rửa thay quần áo cho cô ấy em mới hài lòng?
Lê Hương siết chặt tay run rẩy, nước mắt rơi xuống, ném bộ quần áo vào người Mạc Tuân.
- Đi chỗ khác ngủ ư? Anh nghĩ tôi là con ngốc à? Hiện tại anh mặc quần áo cho cô ta xong rồi đưa cô ta đi chỗ khác mà ngủ. Đừng có ở trước mắt tôi diễn trò nữa, tôi chịu đủ rồi. Tôi lấy chồng chứ không phải lấy về một thằng osin của đứa khác.
- Em ăn nói cho cẩn thận. Anh không muốn em hiểu lầm mới đưa cô ấy về đây.
- Anh muốn tôi nhìn thấy hai người dìu nhau, thân thể dính sát lại không kẽ hở, muốn tôi tận mắt chứng kiến anh ôm ấp cô ta, chăm sóc cô ta chứ gì? Nếu Dương Huế không dính lấy Dực Minh, có phải hiện giờ anh đã cưới cô ta về rồi không?
- Chuyện này không liên quan gì tới Dực Minh cả. Lê Hương, em uống rượu phải không, trở về phòng đi. – Mạc Tuân trừng mắt ra lệnh.
- Phải, tôi uống rượu đấy. Người ta say rượu thì anh săn sóc, tôi say thì anh quát nạt.
Mạc Tuân nắm lấy cổ tay Lê Hương lôi cô lên tầng, cộc cằn nói:
- Em về phòng ngủ đi, lát nữa anh vào.
Lê Hương cố gắng chống cự nhưng không giằng ra được. Mạc Tuân nắm cổ tay cô rất chặt khiến cô đau đớn, khó chịu nhưng đau đớn thể xác không thể sánh bằng đau trong tim. Dương Huế kia không phải người đơn giản, những điều Mạc Tuân nói cô cũng không tin nổi. Làm gì có chuyện cô nam quả nữa đi đêm với nhau lại tách ra ngủ riêng.
Mạc Tuân mở cửa phòng, đẩy cô vào trong, trừng mắt quát.
- Ở yên trong này, đừng làm loạn nữa.
Lê Hương đau đớn ngồi thụp xuống sàn, òa khóc.
Bao lâu nay cô chịu đựng, có nói câu nào đâu. Hiện tại chịu không nổi nữa rồi, tim gan đều bị xé thành từng mảnh, tình yêu với anh sắp bị thiêu trụi thành tro nên mới bùng phát ra những lời đó. Con giun xéo lắm cũng quằn huống hồ con người. Mạc Tuân đâm vào tim cô không biết bao nhiêu lần. Từng chút, từng chút một, đau đớn, bất mãn tích tụ bởi vì sự lạnh lùng tàn nhẫn của anh.
Cô nằm luôn xuống sàn, trong đầu tưởng tượng ra hình ảnh Mạc Tuân ân cần chăm sóc cho Dương Huế, bưng khăn rót nước, an ủi cô ta ngay trong ngôi nhà của họ. Nước mắt cứ tuông như mưa. Không nhìn thấy thì thôi, nhìn rồi có khác nào xát muối vào vết thương đang chảy máu. Mạc Tuân, anh thật là tàn nhẫn.
…
Sáng hôm sau, Lê Hương thức dậy, thấy mình đang nằm trên giường, bên cạnh trống không. Mạc Tuân không có ở đây, có lẽ đã đưa Dương Huế đi rồi.
Cô uể oải đánh răng rửa mặt, đi xuống nhà ăn sáng. Mở cửa phòng bếp ra, Lê Hương sững người khi trông thấy Mạc Tuân đang ngồi ở bàn ăn, mỉm cười nhìn Dương Huế tíu tít bưng đồ ăn mà thím Duyên đã nấu ra. Nụ cười của anh hoàn toàn xuất phát từ tận tâm can, anh chưa bao giờ cười với cô như vậy.
Dương Huế mặc bộ quần áo đầu tiên mà Mạc Tuân tặng cho Lê Hương, mỉm cười tươi tắn.
- Lê Hương, cô dậy rồi à. Xin lỗi vì hôm qua đã làm phiền cô. Tôi có chút chuyện nên uống say quá.
- Không phiền đâu. – Lê Hương cười gượng. – Cô ngồi đi, để tôi dọn bữa sáng cho.
Dương Huế nhìn vẻ mặt tiều tụy của Lê Hương, mắt nhá lên tia sáng thích thú.
- Vậy làm phiền cô rồi, đồ ăn mà thím Duyên nấu rất ngon nên tôi mới mặt dày nán lại ăn ké một bữa.
Cô muốn tôi khó chịu nên nán lại thì đúng hơn. Lê Hương hối hận vì đêm qua đã khóc quá nhiều, chắc hiện tại trông cô xấu xí lắm. So với một Dương Huế tươi tắn như ánh mặt trời, Lê Hương quả thật quá kém sắc. Cô gượng cười, bưng đồ ăn ra bàn.
- Phải, thím Duyên nấu ăn rất ngon. Nếu cô muốn có thể tới thường xuyên một chút.
- Cảm ơn cô.
Dương Huế đường hoàng ngồi vào bàn, nhìn Lê Hương như nhìn một người phục vụ. Cô ta và Mạc Tuân vui vẻ trò chuyện với nhau trong khi Lê Hương đi qua đi lại bưng đồ ăn, cảm giác vừa hèn kém vừa lạc lõng. Mạc Tuân nhìn Dương Huế bằng ánh mắt lấp lánh, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên. Anh chưa từng dành cho cô ánh mắt như vậy.
Còn Dương Huế, cô ta biết Mạc Tuân đối xử với mình đặc biệt nên thường ban phát cho Lê Hương ánh mắt kẻ cả, coi thường. Chính những ánh mắt thách thức và đắc ý đó khiến Lê Hương không thể yên ổn mà sống, không bỏ Dương Huế ra sau đầu được.
Cô ngồi xuống bàn, trở nên thừa thãi, không thể chen vào cuộc nói chuyện của hai người họ, dù chỉ một câu cho đến khi Dương Huế mỉm cười quay sang.
- Cô vẫn đang ở nhà phải không? Có muốn đi làm không?
- Có chứ. – Lê Hương thốt lên rồi lập tức hối hận. Cô không muốn Dương Huế xin việc hộ mình nên nói thêm. – Tôi đang tìm việc.
Thế nhưng Mạc Tuân lập tức nhăn mặt, nạt nộ.
- Đừng tìm. Em không cần phải đi làm đâu.
Vẻ mặt của anh hoàn toàn thay đổi, sự ấm áp trong ánh mắt biến mất, giọng nói trở nên lạnh lùng chẳng còn chút ôn nhu nào như khi nói chuyện với Dương Huế nữa. Trái tim Lê Hương rỉ máu.