• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lê Hương sững sờ cả người.


Kiếp trước bố mẹ Mạc Tuân đã sớm qua đời, khi hắn tìm đến nhà cô chủ động giúp đỡ báo ơn thì cả nhà chỉ có mình hơn. Sao kiếp này bố mẹ Mạc Tuân vẫn còn sống vậy?


Lê Hương nghĩ đến ngơ ngẩn người ra, bà Nguyễn Oanh gọi mấy lần cô mới nghe thấy.



- Hương à, điện thoại của con kìa...


Lê Hương giật mình nhìn sang. - Dạ? À... điện thoại của con.


Cô SỜ túi, thấy điện thoại đang rung ù ù thì vội lấy ra.


Là Huỳnh Tôn gọi. Lê Hương mỉm cười, vội vã đứng lên.





- Con ăn xong rồi, mọi người dùng thong thả nha. Con ra ngoài nghe điện thoại chút, lát sẽ vào dọn ạ.


Nói xong cô chạy vui vẻ rảo bước ra khỏi bếp, ấn nghe và không nhìn mặt Mạc Tuân.


- Alo, ăn cơm chưa?


Bà Nguyễn Oanh nhìn khuôn mặt cứng lại của Mạc Tuân, nói đỡ cho Lê Hương.


- Ai da, cái con bé này, cứ như trẻ con vậy. Mạc Tuân, cháu thông cảm nhé.


- Dạ không có gì ạ. Cháu thấy Lê Hương rất ngay thẳng, đáng yêu.


Nhưng ánh mắt hắn đuổi theo bóng lưng cô thì không hề thể hiện rằng hắn thoải mái như lời nói.


Lê Hương không quan tâm vì còn phải nghe Huỳnh Tôn kêu ca..


- [Làm gì đã được ăn cơm. Hôm nay tôi làm ca ba giờ chiều đến chín giờ đêm đây, đông khách mệt sắp chết rồi, vừa được nghỉ tay một lát thấy tin nhắn của bà, vội vàng gọi đấy. Sao rồi?]


TP


Lê Hương ra khỏi nhà, đóng cửa lại, đi ra vườn mới nói:


- Đang ăn tối. Ông gọi, tôi lấy cớ ra ngoài nghe chứ ngồi trong đó thì đến bao giờ.


- [Từ chối hai tuần rồi nên hắn mò đến nhà chứ gì?]


- Ừ, đến nhà, mang rượu đắt tiền theo, nịnh bố mẹ tôi cười đến vui vẻ. Chẳng hiểu hắn đã trả hộ nhà tôi bao nhiêu tiền nữa, tình hình khá bi đát đấy. Tôi muốn xin vào Derefout làm mà họ không tuyển nữa.


Lệ Hương thở dài. Huỳnh Tôn hả một tiếng rất to rồi hỏi:


- [Công ty lớn mà bà nói là Derefout ấy à? Sao không bảo sớm?]


- Ở, tôi chưa nhắc tên bao giờ sao?


- [Chưa hề, Derefout đang tuyển người mẫu sản phẩm đó. Họ dán thông báo ngay gần quán tôi làm, bà nhìn ở đầu mà thấy họ không tuyển nữa?]


- Thật không? – Lê Hương reo lên. – Tôi xem trên trang tuyển dụng của họ, thấy không tuyển kế toán nữa rồi. Họ không đăng tin tuyển người mẫu sản phẩm trên đó.


- [Lát tôi chạy ù ra ngoài chụp ảnh cho bà xem. Hình như hạn nhận hồ sơ tới tận tháng tám CƠ mà.]


-Vậy chụp cho tôi nha. Cảm ơn nhiều. Mai tôi mời ông đi ăn.


- [Thôi, để hôm khác. Mai tôi muốn ngủ nướng, sau đó còn phải về nhà ông ngoại một chuyến nữa. Ông bảo có món đồ chơi muốn cho tôi. Hi hi...]


Lê Hương cười theo Huỳnh Tôn. - Bao nhiêu tuổi rồi còn thích đồ chơi.


- [Ông ngoại không thèm nhìn mặt mẹ tôi vì mẹ bỏ nhà chạy theo bố, còn không cho về thăm nhà cơ mà. Từ khi tôi bỏ nhà đi thỉnh thoảng ông mới gọi về cho cái này các khác. Mô tô kia là ông cho tôi tiền mua chứ tôi làm gì có nhiều tiền như vậy. Còn phải tích cóp để mua nhà đây này.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK