Lê Hương nhíu mày khó chịu.
Kiếp trước khi tán tỉnh cô Mạc Tuân không hay nhắn tin gọi điện, đó là thói quen của hắn. Hắn chỉ siêng nhắn và gọi cho Dương Huế thôi, với những người khác, chỉ khi cần lắm hắn mới liên lạc. Sao kiếp này hắn nhắn nhiều thế nhỉ?
Lê Hương gõ gõ trán, nhớ lại ký ức của kiếp này, cảm thấy khác thật. Kiếp này hắn rất siêng nhắn tin, gọi điện, khiến cô xiêu lòng nhanh hơn.
- May mà trọng sinh đúng lúc này, vẫn còn kịp... Lê Hương nhắn lại.
Lê Hương: Em về rồi ạ. Đi chơi vui lắm, nói rất nhiều chuyện.Anh đang ở đâu vậy?
Mạc Tuân ghét nhất là có người hỏi hắn đang đâu. Hắn có thể hỏi Lê Hương, quản lý cô. nhưng khi cô hỏi lại hắn sẽ tỏ ra không thích bởi vì những lúc đó có thể hắn đang ở cùng Dương Huế, không muốn trả lời. Giờ Lê Hương cứ những điều hắn không thích mà làm, cho Mạc Tuân khó chịu chơi.
Mạc Tuân:Anh về nhà rồi, đang xem tài liệu.
Lê Hương xem xong quảng điện thoại sang một bên, chẳng nhắn gì nữa. Kệ hắn, cô chả có chuyện gì để nói với hắn.
Lê Hương tiếp tục đi làm ở công ty cũ, tận hưởng cuộc sống độc thân tự do tự tại. Cô đi uống cafe với đồng nghiệp bên ngoài nhiều hơn trước thay vì chúi đầu vào điện thoại chờ tin nhắn của Mạc Tuần như kiếp trước. Hắn nhắn tin, nửa ngày cô mới xem, trả lời một tin rồi nửa ngày mới lại nhìn đến tin tiếp theo. Hắn gọi điện, cô đều đang ở bên ngoài, lúc thì đi cùng đồng
nghiệp, khi lại đi với Huỳnh Tôn. Hắn hẹn đi ăn, Lê Hương giả bài “em cũng muốn đi lắm nhưng có việc...” Cô có cả tá việc đã lên sẵn để từ chối Mạc Tuân cho nên tận hai tuần sau khi trọng sinh Lê Hương mới trực tiếp gặp mặt hắn bởi vì Mạc Tuân đến nhà cô ăn tối.
Trốn tránh mãi thì cuối cùng vẫn phải giáp mặt. Lê Hương hít sâu một hơi, soi gương nhìn bộ đồ đen bóng bó sát mà mình đang mặc, mái tóc búi củ hành cao cao, mỉm cười hài lòng rồi xuống nhà. Mạc Tuân không thích cô búi tóc cao, luôn nhắc Lê Hương ra ngoài thì buông tóc xuống, cô cũng chẳng hiểu tại sao. Giờ thì không cần hiểu.
Mạc Tuấn đang ngồi ở phòng khách nói chuyện với ông Lê Khoan.
Lê Hương đi xuống cầu thang, Mạc Tuân ngước nhìn lên.
Mới mấy tuần không gặp mà đã cách một đời người.Tim Lê Hương nhói lên từng hồi, ngực nghẹn một cục khi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai đang ngồi trên sofa nhà cô. Mạc Tuân có khuôn mặt nam tính hoàn hảo, mũi cao, mắt hai mí sâu, lông mày lá liễu đậm, môi đỏ, da trắng. Thân hình cao lớn, cân đối, không thể chê vào đâu được. Lê Hương đã từng cảm thấy may mắn khi được hắn để mắt tới. Đã từng..
Ánh mắt Mạc Tuần nhìn cô giống hệt kiếp trước khi họ mới quen nhau, dịu dàng, đong đầy ý cười vui sướng, ngập tràn tình ý đến nỗi ai nhìn vào cũng biết hắn thích cô. Lê Hương mỉm cười, Cố gắng làm ra vẻ bình thường mặc dù trong lòng khó chịu vô cùng. Kiếp trước người đàn ông này đã trực tiếp, gián tiếp, vô tình, cố ý làm cô tổn thương hết lần này đến lần khác. Cô không muốn gặp lại hắn nhưng vì kế hoạch trả thù của mình, Lê Hương buộc phải đóng vai một cô gái ngọt ngào, tươi sáng đúng với tuổi hai hai.
- Anh đến rồi ạ.
- À... ừ.- Đôi mắt Mạc Tuân hơi tối lại, nụ cười trên môi thoáng héo đi một chút.
Hắn ta rất nhạy cảm, sự bất thiện của Lê Hương hình như đã lộ ra ngoài vì cô không thể cười tươi như thường được. Lê Hương nhìn giỏ hoa quả và chai rượu vang trên bàn, muốn hừ lạnh nên phải cụp mắt xuống để che giấu.