Nhưng nếu bảo cô cho qua những chuyện đó, cô không làm được. Cô phải trả thù Dương Huế, Mạc Tuân, trả lại hết những đau thương khốn khổ mà bọn họ đã gây ra cho cô, kiếm tiền, gây dựng sự nghiệp cho riêng mình, hạnh phúc hơn bọn họ mà cười nhạo họ. Cô phải đứng lên trên chính đôi chân của mình, không cần dựa vào chồng giàu, nhà chồng gia thế, không phải phụ thuộc vào bất cứ thằng đàn ông nào.
Lê Hương ngồi xuống bàn ăn cháo, lúc thì cười ngây ngô vì được sống một lần nữa, có cơ hội làm lại từ đầu; lúc thì tức giận bừng bừng nghĩ đến sự ngu muội của Mạc Tuân, sự ác độc của Dương Huế. Ở thế giới đó, Dương Huế bị Dực Minh bỏ như vậy đáng lắm, sau khi Lê Hương chết đi chắc chắn Mạc Tuần sẽ lại chạy tới an ủi Dương Huế, tin mọi lời cô ta nói.
Lê Hương chết rồi, Dực Minh cũng chia tay Dương Huế, Mạc Tuần được tự do đến với Dương Huế như ước nguyện của hắn ta. Lê Hương cảm thấy vừa tức giận vừa căm ghét.
Cô ăn hết bát cháo, đứng lên đi qua đi lại trong phòng, cố gắng nhớ lại ký ức của kiếp này xem có gì khác với kiếp trước không.
Hiện tại Lê Hương vừa ra trường, đang đi làm kế toán cho công ty giấy ở ngoại thành, gia đình cô nợ nần chồng chất vì công ty của bố phá sản. Hai tháng trước Mạc Tuân đột nhiên xuất hiện như một vị thần, giúp ông Lê Khoan thu xếp mọi chuyện, từ từ trả hết các khoản vay nóng cho nhà cô dưới danh nghĩa cho Lê gia vay. Cả nhà Lê Hương vô cùng biết ơn Mạc Tuân, mới hôm qua Lê Hương còn biết ơn hắn. Chuyện này không có gì khác kiếp trước, mặc dù về chi tiết có sai lệch một chút là Mạc Tuân hay đến nhà họ ăn cơm tối, thường xuyên rủ Lê Hương đi xem phim và nhắn tin gọi điện nhiều hơn nhưng những chuyện đại sự vẫn diễn biến giống kiếp trước.
Thời gian này Lê Hương đã bắt đầu có tình cảm với Mạc Tuân, nếu tiếp tục duy trì, chỉ ba tháng nữa thôi Mạc Tuần sẽ cầu hôn cô, lặp lại bị kịch.
- Không được. Lê Hương đi qua đi lại trong phòng suy nghĩ.
Cô phải tránh xa khỏi Mạc Tuân và Dương Huế, nhất quyết không chui đầu vào mối quan hệ quỷ quái, phiền toái, gây ức chế đó nữa.
Tối nay cô có hẹn với Mạc Tuân, cần phải cho anh ta leo cây mới được.
Mạc Tuân ghét nhất là những người trễ hẹn, ghét nhì là những kẻ gian dối bắt cá hai tay...
Mắt Lê Hương lóe sáng như đèn pha, vỗ hai tay vào nhau, reo lên.
- Có cách rồi.
Cô sẽ vừa cho anh ta leo cây vừa diễn bài gậy ông đập lưng ông cho Mạc Tuân thấy. Hiện tại họ cũng mới quen nhau, chắc Mạc Tuân chưa có tình cảm gì nhiều với cô đâu, để hắn ta thất vọng mà tự bỏ cuộc cô mới không bị cha mẹ mắng.
Điện thoại đổ chuông, Lê Hương đi tới nhặt lên, nhíu mày vì người gọi đến là Mạc Tuân. Cô không muốn nghe nhưng sợ hắn nghi ngờ nên nhăn nhó thở dài, ấn nghe.
- Alo.
- [Em dậy rồi?]
Giọng Mạc Tuân vang lên bên kia đầu dây khiến Lê Hương sửng sốt, ngực nhói lên một cái. Chất giọng trầm ấm, pha lẫn ý cười, vừa dịu dàng vừa sủng nịnh. Những ngày đầu mới quen nhau đúng là hắn đều nói chuyện với cô như thế này nên khiến cô nhanh chóng sa vào lưới tình, yêu hắn mê mẩn rồi mù quáng lao đầu vào cuộc hôn nhân ấy. Sau khi cưới, sự dịu dàng của Mạc Tuần nhạt dần rồi chẳng biết từ lúc nào đã trở nên khô cứng, lạnh lùng và độc đoán.
Lê Hương cười gượng.