Võ Tiểu Đức ho nhẹ một tiếng, trên mặt mang theo sự chân thành tha thiết nói:
"Vị bạn học này, đã đến thời điểm kiểm tra tri thức của ngươi."
Tất cả mọi người an tĩnh lại, chờ lời tiếp theo của Võ Tiểu Đức.
Sắc mặt của nam sinh cao lớn kia càng lạnh hơn, sát cơ cũng đã tỏa ra ngoài.
Không biết là tại vì hắn đã trở thành chức nghiệp giả hay là vì chính mình đã từng cảm thụ khí tức nghiền ép kinh khủng từ trên thân Độc Mục Cự Nhân.
Nhưng giờ khắc này hắn thật sự có thể cảm nhận được sát ý từ trên người đối phương.
Hắn tiếp tục nói:
"Đồng học, bây giờ chúng ta phải ném bó hoa tươi này vào trong thùng rác. Xin nghe đề —— "
"Hoa tươi được phân vào loại rác rưởi gì?"
Nam sinh cao lớn ngơ ngẩn.
Đám người vây xem cũng ngẩn ngơ.
"Ngươi chỉ muốn nói với hắn những thứ này?" Tôn Minh Nguyệt nhịn không được hỏi.
"Các vị đồng học. Chuyện là thế này, hôm nay chúng ta tổ chức một trận tuyên truyền về văn minh đô thị, chuyên môn nói về việc phân loại rác thải. Tất cả hoa tươi ở đây đều là đạo cụ." Võ Tiểu Đức lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.
Tôn Minh Nguyệt yên lặng.
Vậy còn tỏ tình thì sao?
Rõ ràng là một trận tỏ tình, thanh danh của nàng cũng sẽ bởi vậy mà càng vang dội.
Nhưng tại sao bây giờ lại biến thành phân loại rác rưởi rồi?
Tên nam sinh cao lớn kia cũng im lặng, thậm chí không biết mình nên phản ứng như thế nào.
Đám người vây xem lập tức phát ra tiếng ồn ào thất vọng.
Chờ hơn nửa ngày, hóa ra đây chỉ là hoạt động tuyên truyền phổ cập tri thức. Mất công chính mình còn trực chờ ở đây mong có thể ăn dưa.
Không ít người thất vọng không muốn xem tiếp, nhao nhao tản ra đi về phía nhà ăn.
Mấy dòng chữ nhỏ cũng xuất hiện tức khắc:
"Nhắc nhở: Ngươi đã phá hủy buổi tỏ tình."
Võ Tiểu Đức khẽ lắc đầu.
Chuyện này nào cần ngươi nhắc nhở . Không bằng nhanh để tạ nhận được tạ lễ của vị tổ linh kia còn hơn.
Nhưng trên Vong Linh Chi Thư cũng không xuất hiện thêm bất kỳ nhắc nhở nào.
Nam sinh kia mở miệng nói: "Ta là Lý Chinh, hội trưởng câu lạc bộ vật lộn tự do. Xin hỏi vị bạn học này tên gì? Học ngành nào?"
"Triệu Tử Ngang, sinh viên năm nhất nhành Trung văn." Võ Tiểu Đức nghiêm mặt nói, "Lý Chinh đồng học, ta đã từng nhìn thấy ngươi phát biểu trong lễ khai giảng. Ta rất bội phục ngươi."
Hắn vừa nói vừa giơ ngón tay cái về phía đối phương. Dù gì tên này cũng là hội trưởng, có lẽ thường xuyên được phát biểu trước toàn trường.
Bây giờ mình khen hắn vài câu, chẳng lẽ hắn còn có thể động thủ với mình sao?
Làm vậy thật mất mặt. Dù sao ta cũng không phải là mục tiêu ban đầu của ngươi.
"Triệu Tử Ngang đúng không? Ngươi cảm thấy trêu đùa ta trước mặt mọi người rất vui sao? Đến, chúng ta đọ sức một chút."
Lý Chinh cười thành tiếng, từng bước một đi về phía Võ Tiểu Đức, trên thân phát hàng loạt tiếng khớp xương lách cách.
Trong lòng Võ Tiểu Đức bỗng nhiên hiểu ra.
Đối phương muốn làm thật.
Là vì mình đã phá hủy kế hoạch của bọn hắn? Hay là vì chuyện khác?
Tình báo quá ít, hắn không thể suy đoán ra ý đồ thật sự của đối phương.
Xem ra chính mình thật sự đã thay thế Triệu Quân Vũ, rơi vào trong trận này sát kiếp này.
Trong chớp mắt, một hàng chữ nhỏ óng ánh hiện ra trước mặt hắn:
"Linh hồn của ngươi đã ổn định lại, cường độ đạt đến mức gấp ba người bình thường."
"Tạ lễ sắp đến."
Sau khi hàng chữ kia xuất hiện, một giọng nói trầm thấp, già nua vang lên trong đầu Võ Tiểu Đức:
"Tiểu tử, ta tặng ngươi ít đồ."
Vừa dứt lời, Võ Tiểu Đức đã mất đi quyền khống chế thân thể.
Dường như hắn vừa bị thứ gì đó nhập vào, chính hắn vẫn có thể quan sát chuyện xảy ra xung quanh nhưng lại không thể điều khiển thân thể làm ra bất cứ hành động nào.
Hắn đứng giữa thao trường, hai tay chắp sau lưng, trên người tỏa ra khí chất hoàn toàn khác biệt với lúc trước.
"Đã rất nhiều năm ta chưa từng tự mình xuất thủ. Ngươi có thể được giao thủ cùng ta là do phúc phận tích được từ nhiều kiếp trước. Ngươi nên quỳ xuống đất nói cảm ơn mới đúng."
Lúc này giọng nói của Võ Tiểu Đức đã không giống với thường ngày, trong giọng nói ẩn chứa sự tang thương và cuồng ngạo.
Lý Chinh giật mình, bỗng nhiên cười to nói: "Tốt! Tốt! Tốt! Tiểu tử ngươi rất cuồng vọng, ngươi tưởng mình là ai? Ta sẽ đè ngươi xuống đất đánh như một con chó chết!"
Nói xong hắn nhấc chân, cả người vọt lên, toàn lực phóng về phía Võ Tiểu Đức.
Cơ thể của hắn vạm vỡ như vậy, nếu đụng trúng thì có khiến cho Võ Tiểu Đức bay ra ngoài.
Ánh mắt của Võ Tiểu Đức trở lên sắc bén như đao, nói thầm: "Quá chậm."
Thân hình hắn hơi nghiêng, tay mắm thành quyền, đánh ra một quyền nhanh như chớp.
Đùng!
Một tiếng vang nặng nề vang lên.
Một quyền này đánh trúng eo Lý Chinh, cả người hắn bị đánh bay ra ngoài, lăn lộn mấy chục mét trên sân cỏ mới có thể dừng lại.