Cùng lúc đó tại Trường Hồng nhai, quầy rượu Duy Tôn.
Nam tử đầu trọc kia vẫn không ngừng uống rượu.
Mỗi khi hắn uống xong một ngụm đều sẽ ngẩng đầu nhìn lên tường một chút.
Bàn tay khổng lồ kia ấn sâu vào trong vách tường những mấy mét, phảng phất là dấu chân của một loài động vật săn mồi kinh khủng nào đó để lại trước khi đi săn. Khiến cho người ta càng nhìn càng sợ hãi.
Màn hình điện thoại di động trên bàn bỗng sáng lên.
"Lão đại."
"Mau nói!"
"Mua bán đã kết thúc, chúng ta muốn để Phỉ Phỉ và Tiêu Tiêu ở cùng hắn qua đêm nhưng hắn từ chối, hắn vừa mới rời đi rồi."
"Thật sự đã rời đi rời?"
"Đã đi rồi, camera giám sát đã quay được cảnh hắn rời khỏi Trường Hồng nhai."
"Ta đã biết."
Nam tử đầu trọc đặt điện thoại xuống, thở một hơi thật dài.
"Đi cũng tốt, hy vọng không làm phiền vị kia nghỉ ngơi."
Hắn nhỏ giọng lầm bầm, nhịn không được lại nhìn về phía bức tường trước mắt.
Bức tường này dày mười mét, bên trong là vật liệu ngăn cách đặc biệt. Nếu tiếp tục đi sâu xuống dưới thì sẽ gặp một hành lang thật dài, cuối hành lang là một gian phòng bí mật vô cùng xa hoa.
Đó là nơi nghỉ ngơi của vị khách có thân phận cao quý nhất nơi này.
Hy vọng không quấy rầy hắn.
Bỗng nhiên một giọng nói bình tĩnh vang lên bên tai hắn:
"Ngươi có nhìn ra sâu cạn của người đánh ra chưởng này không?"
Nam tử đầu trọc cứng đờ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh chảy ướt đẫm lưng.
"Đại nhân, ta chỉ là một tên người bình thường lăn lộn trong thế giới ngầm, ta nhìn không ra sâu cạn của hắn." Nam tử đầu trọc cúi đầu nói.
Giọng nói kia vang lên một lần nữa: "Ha ha, một chưởng này đã đánh thức ta. Thật sự là phiền não, người ta đang ngủ thật ngon. Lần này ta phải giết mấy người mới có thể hả giận."
Trước mặt nam tử đầu trọc bỗng xuất hiện một người.
Đó là một nam tử đội mũ rộng vành, mặc một bộ áo khoác. Trên tay còn cầm một chiếc ô màu đen.
Hắn ngáp một cái sau đó cầm chai rượu mạnh trên bàn, tu ừng ực một hơi hết sạch sau đó ung dung ngồi trên ghế salon, nhìn dấu tay trên vách tường.
Ánh đèn chiếu sáng mặt của hắn.
Trên gương mặt thanh tú của hắn còn mang theo một tia bất cần, chỉ riêng gương mặt này đã có thể khiến cho vô số nữ nhân phải thốt lên một tiếng quá soái.
"Thiết Tuyến Quyền trường phái - Niễn kình."
Nam tử thì thầm, giọng nói ôn hòa mà êm tai.
"Đã rất lâu ta chưa từng nhìn thấy quyền pháp chính tông như vậy, thật khiến cho người ta ngứa ngáy trong lòng "
Hắn lại dùng ngữ khí thoải mái như đang trò chuyện với bằng hữu nói.
"Lấy cho ta một bản danh sách, ta muốn làm việc một hồi."
Vẻ mặt của nam tử đầu trọc biến đổi, cầu xin nói: "Đại nhân, gần đây có rất nhiều án mạng, cục phòng giữ đã nhìn chằm chằm chúng ta. Ta chỉ sợ…."
Giọng nói của hắn chợt im bặt.
Bởi vì trên gương mặt của hắn đã xuất hiện một vết cắt nhỏ xíu, máu tươi yên lặng chảy xuống.
"Đại nhân, ta lập tức đi lấy lệnh truy nã cho ngươi." Nam tử đầu trọc khàn giọng nói.
Nam tử cầm ô ôn hòa cười, đứng lên: "Ta biết ngay là dịch vụ của các ngươi không tệ. Nhớ phải tìm những người lợi hại một chút, giết đám yếu đuối kia chẳng có chút vui vẻ nào."
Oanh ——
Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ lớn.
Cả gian phòng đều rung lên.
Điện thoại của nam tử đầu trọc lại sáng lên.
Một tên thủ hạ bối rối nói:
"Lão đại, người của Cục phòng giữ đã đến, bọn hắn đang đột nhập quầy rượu của chúng ta, đã sắp đến chỗ cửa ngầm!"
Nam tử đầu trọc nghiêm nghị nói: "Ngăn cản bọn hắn, không thể để cho bọn hắn lại gần trung tâm dữ liệu của chúng ta, ta sẽ lập tức chạy tới."
Nói xong hắn lập tức đứng lên, nhưng lại chợt nhớ ra trước mặt mình còn có một nhân vật hết sức nguy hiểm.
"Đại nhân —— "
Nam tử đầu trọc mới nói được nửa câu, nhưng lại lần nữa bị nghẹn ở cổ họng.
Chẳng biết tên nam nhân cầm ô kia đã biến mất từ lúc nào.
Dường như nam tử đầu trọc nghĩ đến điều gì đó, hai chân chân mềm nhũn, ngã ngồi ở trên ghế sa lon.
Hắn liên tục lắc đầu, cầm lấy rượu mạnh trên bàn, mở nắp tu ừng ực.
Điện thoại lại sáng lên.
Tên thủ hạ khi nãy hào hứng nói: "Lão đại, vị khách quý kia đã xuất thủ, hắn đang thay chúng ta giết người!"
"Ta đã biết."
Nam tử đầu trọc nặng nề đáp, đóng lại điện thoại di động, hơi ngửa đầu uống sạch rượu trong chai.
Mượn hơi men, hắn quét sạch ưu sầu trong lòng, lung la lung lay đứng lên, dữ tợn nói:
"Một đám người ngu xuẩn, chỉ biết đưa tay đòi tiền cũng dám đến phá quán của ta?"
" Có Tiêu Bạch Hồng đến từ cấp S câu lạc bộ ở đây. Một khi chọc đến hắn thì tất cả các ngươi đều phải chết."
. . .