Mục lục
Võ Đức Dồi Dào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng những chuyện tiếp theo lại không hề diễn ra như hắn nghĩ.

Bởi vì lúc này đột nhiên có người quát to một tiếng.

"Chờ một chút!"

Tiếng quát còn chưa dứt, người kia đã vọt vào giữa biển hoa trong thao trường, đứng ở bên người Triệu Quân Vũ.

Đương nhiên người này chính là Võ Tiểu Đức!

Không đợi Triệu Quân Vũ nói thêm điều gì, Võ Tiểu Dức đoạt lấy bó hoa hồng gồm 99 bông trong tay hắn, lớn tiếng nói: "Các vị bạn học, hôm nay người muốn tỏ tình là ta chứ không phải là hắn!"

Đám người yên tĩnh.

Bây giờ hiện trường tỏ tình còn có thể thay người sao?

Triệu Quân Vũ trừng to mắt, há miệng định nói gì đó. Lập tức Võ Tiểu Đức tiến lại gần hắn, ngăn trở ánh mắt mọi người, thấp giọng nói:

"Đừng gây chuyện."

Dưới ánh mắt soi mói của Triệu Quân Vũ, viên huy chương trong tay Võ Tiểu Đức chợt lóe lên.

Sắc mặt của Triệu Quân Vũ lập tức thay đổi.

Hắn trở nên cảnh giác, liên tục lùi về phía sau mấy bước, thò tay vào túi quần, dường như bên trong có gì đó.

Cũng không quá ngốc.

Võ Tiểu Đức thầm khen một tiếng trong lòng.

Người này có tính cảnh giác rất cao, vậy thì mọi chuyện đều dễ xử lý.

Võ Tiểu Đức sợ nhất là loại người dù đã nhìn thấy tín vật nhưng vẫn lắm lời, muốn làm rõ mọi chuyện. Như vậy thì chắc chắn sẽ hỏng chuyện.

Võ Tiểu Đức thở hổn hển mấy hơi. Hắn lấy lại bình tĩnh, chầm chậm quay người, cầm 99 đóa hoa hồng trong tay đi về phía Tôn Minh Nguyệt.

Bốn phía lại vang tiếng ồn ào một lần nữa.

Dù sao tất cả mọi người đều đến đây để xem náo nhiệt. Mặc dù giữa chừng đổi người, nhưng mục đích chính là tỏ tình công khai thì vẫn không thay đổi.

Tôn Minh Nguyệt liếc mắt nhìn một lượt từ đầu đến chân Võ Tiểu Đức, lại nhìn thêm một lượt từ chân lên đến đầu, trên mặt lộ ra sự hoang mang nồng đậm.

"Người kia là ai? Không phải ngươi nói là Triệu Quân Vũ sẽ thổ lộ tình cảm với ngươi sao?" Nam sinh cao lớn hỏi.

"Không biết —— ta chỉ quen Triệu Quân Vũ, không biết người này." Tôn Minh Nguyệt thấp giọng nói.

Nam sinh cao lớn nhìn chằm chằm Võ Tiểu Đức, lại nhìn Triệu Quân Vũ đứng ở một bên câm như hến, lông mày của hắn nhíu lại.

Võ Tiểu Đức vừa đi về phía hai người, vừa liếc nhìn Vong Linh Chi Thư trôi nổi ở giữa không trung.

Dựa theo những gì ủy thác miêu tả, nếu như mình có thể thay thế Triệu Quân Vũ gánh chịu nhân quả thì sẽ có thông báo ủy thác hoàn thành.

Nhưng mà đến giờ phút này bên trên Vong Linh Chi Thư vẫn không xuất hiện bất kỳ nhắc nhở nào.

Nói cách khác thì mình vẫn chưa hoàn thành ủy thác.

Vì sao lại vậy?

Rõ ràng mình đã giành lấy 99 đóa hoa hồng, ngay bây giờ sẽ tỏ tình thay Triệu Quân Vũ.

Vì sao hắn vẫn ở trong hoàn cảnh hung hiểm sinh tử?

"Dưới sự chứng kiến của mọi người, hôm nay ta muốn nói ra lời trong lòng mình."

Hai tay Võ Tiểu Đức nâng hoa, lớn tiếng nói.

Bảy ngày sau mình sẽ phải liều mạng cùng cự nhân, hôm nay tỏ tình trước mặt đám đông tính là cái gì?

Khi đối mặt với sinh tử thì những thứ như tình yêu trở lên cực kỳ nhàm chán, vô ích.

Võ Tiểu Đức nhìn chằm chằm Tôn Minh Nguyệt, phát hiện nàng đang say sưa lắng nghe một cách ngon lành, ánh mắt xoay chuyển không thôi.

Có lẽ một người hoa khôi như nàng đã biết thừaTriệu Quân Vũ thích nàng.

Bây giờ lại có một nam tử lạ mặt nhảy ra chủ động thổ lộ. Việc này chẳng phải là càng kích thích sao?

Trên thực tế thì đúng là Tôn Minh Nguyệt đang có suy nghĩ như vậy.

Mặc dù Triệu Quân Vũ cũng không tệ, nhưng nào đẹp trai bằng tên thiếu niên trước mắt?

Một tên soái ca lạ lẫm thổ lộ tình cảm với mình ở trướcc mặt mọi người, sâu trong nội tâm Tôn Minh Nguyệt xuất hiện một chút vui vẻ và mừng thầm.

Thậm chí khóe miệng nàng đã hơi nhếch lên.

Nam sinh cao lớn kia cũng đã phát hiện biểu cảm của nàng.

Sắc mặt của hắn dần dần trở nên khó coi, trên mặt hiện ra mấy phần phẫn nộ.

Bốn phía ồn ào, tiếng huýt sáo, tiếng kêu to vang lên, phảng phất không kịp chờ đợi muốn nhìn Võ Tiểu Đức thổ lộ.

Tâm tình của Võ Tiểu Đức càng ngày càng hỏng bét.

Vong Linh Chi Thư vẫn bồng bềnh ở giữa không trung, không có bất kỳ động tĩnh.

—— vẫn chưa được.

Ủy thác vẫn chưa hoàn thành.

Rốt cục vấn đề ở chỗ nào?

Võ Tiểu Đức chuyển ánh mắt rời khỏi người Tôn Minh Nguyệt, nhìn sang tên nam sinh cao lớn đứng ở bên cạnh. Trong đầu hắn bỗng hiện ra một suy nghĩ.

Không sai!

Điểm mấu chốt ở trên người nam sinh này.

Nếu như hôm nay Triệu Quân Vũ bị người giết chết, thì chắc chắn nguyên nhân là vì xảy ra xung đột khi tỏ tình.

Ai sẽ sẽ là người xung đột với hắn?

Tự nhiên là tên thanh niên cao to đứng bên người hoa khôi.

Đây mới là mấu chốt của vấn đề!

Võ Tiểu Đức đảo mắt, bước chân chậm lại một chút. Trong đầu nhanh chóng lướt qua vô số suy nghĩ.

—— Phải làm như thế nào đây?

Mặc dù Triệu Quân Vũ đã mất đi cơ hội tỏ tình, nhưng đối phương vẫn xem Triệu Quân Vũ và mình là người cùng bọn.

Phải làm thế nào để Triệu Quân Vũ không còn liên quan đến chuyện này?

Võ Tiểu Đức nhanh chóng suy nghĩ.

Lúc này tiếng la bốn phía càng lúc càng lớn.

Đám người vây quanh đồng thanh hô lớn: "Thổ lộ! Thổ lộ! Thổ lộ!"

Võ Tiểu Đức biết không thể trì hoãn.

Gương mặt hắn giật giật, phảng phất đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó. Hắn nở nụ cười đắc ý, nhanh chân tiến lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK