Thấy cảnh này, trong đầu đám côn đồ chợt xuất hiện suy nghĩ này.
Mặc dù đám côn đồ này rất hung ác, nhưng nhiều năm ẩu đả trên đường phố khiến cho bọn họ đều hiểu rõ một đạo lý.
Có đôi khi tuổi càng nhỏ thì càng nguy hiểm.
Bởi vì bọn hắn làm việc không hề suy nghĩ đến hậu quả.
Đụng phải loại người này thì ngay cả cảnh sát cũng không dám tuỳ tiện đi lên. Chỉ có thể chờ bọn hắn khôi phục lý trí, bình tĩnh lại thì mới dám bắt. Nên ra toà án thì ra toà án, nên xử bắn thì xử bắn.
"Móa nó, tên này điên rồi!"
Tên côn đồ cầm đầu quay người chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Những tên lưu manh khác thấy vậy thì lập tức chạy theo.
Võ Tiểu Đức đuổi đến tận đầu ngõ, phát hiện mình không đuổi kịp bọn hắn mới thở hổn hển, thu lại hai cây đao, quay người đi ngược trở về.
Tỷ tỷ hàng xóm đứng ở giữa đường, vẻ mặt phức tạp nhìn hắn.
"Tiểu Võ." Nàng hô một tiếng.
"Nếu bọn hắn vẫn dám quấy rối ngươi, nhất định ta sẽ chém bọn họ." Võ Tiểu Đức khoát tay ra hiệu cho nàng không cần phải lo lắng.
Nàng kéo hắn đi đến ven đường, thấp giọng nói: "Ngươi không cần phải làm vậy, vừa rồi quá nguy hiểm."
Nguy hiểm? Tại bọn hắn mà ta còn phải trải qua chuyện khủng bố hơn nhiều.
Bảy ngày sau….
Võ Tiểu Đức lắc đầu, không suy nghĩ đến chuyện đó nữa, mở miệng nói:
"Tỷ, từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, không cần thiết phải nói những điều này."
Hạ Huệ Lan lắc đầu nói: "Quá nguy hiểm."
"Chẳng lẽ ngươi bắt ta phải đứng nhìn người khác bắt nạt ngươi sao?" Võ Tiểu Đức điều chỉnh lại cảm xúc, nhếch miệng cười nói.
Hạ Huệ Lan năm nay hơn 20 tuổi, mà Võ Tiểu Đức năm nay mới 17 tuổi, Hạ Huệ Lan sờ đầu của hắn nói: "Lần sau ta sẽ đề cao cảnh giác."
"Đúng, nhất định phải học được cách tự bảo vệ mình." Võ Tiểu Đức nghiêm túc nói.
Hạ Huệ Lan nhìn hắn, ánh mắt nhu hòa.
Đột nhiên trước mắt Võ Tiểu Đức hiện ra một chiếc đèn mờ ảo.
Ngay khi nó vừa xuất hiện đã bộc phát ra một tiếng vang thật lớn, sau đó hóa thành vô số đốm sáng.
Người xung quanh và cả Hạ Huệ Lan đều không nhìn thấy dị tượng này.
Võ Tiểu Đức giật mình.
Đây không phải là năng lực của Vong Linh Chi Thư sao?
Tại sao đột nhiên nó lại xuất hiện?
Trong lúc hắn đang suy nghĩ, những đốm sáng kia đã nhanh chóng hội tụ lại, chui vào bên trong Vong Linh Chi Thư.
Trang sách tự động lật ra, từng hàng chữ nhỏ óng ánh hiện ra:
"Chúc mừng!"
"Ngươi đã đạt được sự tán thành và khen ngợi của Hạ Huệ Lan."
"Độ tán thành hiện tại: Hai sao (mức cao nhất của người thường)."
"Vong Linh Chi Thư đã cộng hưởng với Hạ Huệ Lan, sẽ ngẫu nhiên rút ra một vật có giá trị từ trên người nàng."
"Hạ Huệ Lan chỉ là người bình thường, thứ quý báu nhất là tri thức và kỹ năng."
"Đã rút ra tri thức.. "
“Bản thiết kế của chiến đấu cơ hình người cao cấp cải tiến ổ trục cong số 92025.”
"Kiến thức căn bản và tri thức liên quan đã dung nhập vào trí não, trở thành một bộ phận ký ức của ngươi."Võ Tiểu Đức chợt cảm thấy đầu mình đau đớn như bị kim châm.
May mà cảm giác này chỉ xuất hiện trong nháy mắt sau đó lập tức biển mất.
Mà lúc này trong đầu hắn lại có thêm rất nhiều tri thức, tất cả đều tri thức có liên quan đến cơ giới và khoa học kỹ thuật.
"Thì ra là thế."
Võ Tiểu Đức thầm suy tư nói.
Khi ở trong Tử Vong Ma Quật, các anh linh đã tán thành chính mình, cho nên Vong Linh Chi Thư mới thu được lực lượng, trợ giúp mình chạy thoát.
Hiện tại Hạ Huệ Lan cũng tán thành chính mình, cho nên mình đã đạt được tri thức mà nàng sở hữu.
Thì ra khi mình nhận được sự tán thành, công nhận hoặc tán thưởng của người khác thì Vong Linh Chi Thư sẽ ngẫu nhiên rút ra chỗ tốt từ trên người bọn họ!
Trong khi Võ Tiểu Đức đang yên lặng suy tư, dường như Hạ Huệ Lan đã quyết định chuyện gì đó.
"Tiểu Võ, đi theo ta." Nàng nói.
Hai người xuyên qua ngõ nhỏ, tiến vào tòa nhà mà hai người sống, cùng nhau lên lầu năm.
Hạ Huệ Lan móc ra chìa khoá mở cửa, dẫn Võ Tiểu Đức đi vào.
"Tùy tiện ngồi, ta có đồ vật muốn đưa cho ngươi." Hạ Huệ Lan nói.
"Lan tỷ, không cần khách khí như vậy. Bây giờ ta đã có thể làm công kiếm tiền, sẽ không nhận tiền của ngươi." Võ Tiểu Đức vội vàng từ chối nói.
"Không phải tiền."
Hạ Huệ Lan lấy ra một chiếc USB từ trong ngắn kéo tủ, trịnh trọng đặt trước mặt Võ Tiểu Đức.
"Đây là cái gì?" Võ Tiểu Đức hiếu kỳ nói.
"Ta làm việc tại Viện thiết kế, có thể tiếp xúc với một vài thứ mà người thường không được phép tiếp xúc. Trong này có một vài thứ do chính ta tự thiết kế, bây giờ ta giao nó cho ngươi." Hạ Huệ Lan nói.
"Khoan đã Lan tỷ, đây là đồ vật của ngươi, tại sao lại cho ta?" Võ Tiểu Đức từ chối nói.
Hạ Huệ Lan nhìn hắn hồi lâu, nghiêm túc nói: " Cha mẹ ngươi gặp nạn trong sự cố trước kia, không thể để lại tài sản gì cho ngươi. Khiến cho ngươi phải khổ cực suốt thời gian qua. "
Võ Tiểu Đức ngắt lời nàng nói: " Lan tỷ đừng nhắc lại chuyện quá khứ, bây giờ ta sống rất tốt."
"Ta biết từ nhỏ ngươi đã thích đánh nhau, nhưng bây giờ ngươi đã thi đại học xong rồi, lập tức lên đại học. Ta vẫn phải nói điều này. Về sau đừng có đánh nhau nữa, nó sẽ chôn vùi cuộc đời của ngươi." Hạ Huệ Lan nói.
"Yên tâm đi, Lan tỷ, nào có ai muốn rước phiền phức vào thân đâu? Ta cũng không muốn a." Võ Tiểu Đức thở dài nói.