Đó không phải là Lăng gia Nam Dự sao?
Lăng gia, lão nhị Lăng Nhượng lấy một thân công phu nghe được giọng nói nổi danh ở Minh Nguyệt vương triều, trách không được vừa rồi có thể thoáng cái nghe được nàng nhỏ giọng thì thầm như vậy.
Phượng Cửu Ca hướng về phía Lăng Nhượng gật đầu chào hỏi: "Chào Lăng nhị bá.”
"Lăng nhị bá gì?. Đó là người ngoài gọi, ngươi cứ đi theo tiểu tử Dực Nhi kia gọi ta là Nhị bá là được rồi!"Lăng Nhượng nổi danh là không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện hoàn toàn không coi mình là người ngoài.
Phượng Cửu Ca nhướng mày nhìn chằm chằm nam nhân tự nói vui vẻ kia, hoàn toàn không giải thích được.
Dực Nhi là tên não tàn nào?
Phượng Vân bên cạnh giống như đoán được Phượng Cửu Ca đang suy nghĩ cái gì, lơ đãng nhỏ giọng giải đáp cho nàng: "Lăng Dực, Lăng gia Tam thiếu gia, vị hôn phu của ngươi.”
Giống như cảm thấy ba chữ "vị hôn phu" này không đủ kích thích Phượng Cửu Ca, Phượng Vân còn vội vàng tiếp một câu: "Bất quá lập tức là phu quân của ngươi. Lăng nhị gia tự mình đến đón dâu, mặt mũi của ngươi, chậc chậc, thật đúng là đủ lớn.”
Phượng Cửu Ca mười ngón tay nắm chặt thành quyền, trên mặt lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Trước mặt người Lăng gia nếu cùng Phượng Vân nháo loạn, sẽ mất sạch mặt mũi Phượng gia, lão gia tử sẽ lột da của nàng. Phượng Vân tâm tư người khác hắn không rõ ràng lắm, nhưng nàng thì rất rõ ràng.
Bất quá, Lăng Dực? Vị hôn phu?
Rất tốt, rất tốt, tại sao cô ấy không biết có một mối hôn sự như vậy?
"Ai, chớp mắt đã lớn như vậy. Nhớ lúc trước Phượng Vân lão đệ mang theo Tiểu Cửu đi Mạnh Lệnh Thành, mới mấy tháng tuổi, giống như một con búp bê sứ. Lão Tứ còn cùng Phượng Vân lão đệ đánh cuộc, để cho Dực Nhi ba tuổi cùng Tiểu Cửu chạy bộ, ai thắng liền gả cho người đó. Với tâm tư kia, nhất định phải là Tiểu Cửu làm con dâu. Hiện giờ xem ra, cũng may lão tứ có chính kiến, nếu không tiểu nữ oa nhi thủy linh này, chính là của nhà người khác! ”
Lăng Nhượng người này thẳng thắn, trực tiếp bán đứng Phượng Vân.
"Lão Ngũ này cũng thật sự là..."
"Không chừng Ngũ đệ đã sớm nghĩ đến hôm nay, cho nên lúc trước mới đáp ứng chuyệ hoang đường đánh cuộc.”
"Nói đúng, nói đúng.”
Lão gia tử cùng bốn bá bá cười vui sướng, Phượng Vân đau khổ "Ha ha" cười gượng hai tiếng, sau đó vẻ mặt bừng tỉnh: "Đúng rồi, Doanh Doanh bảo ta đưa đêm khuya cho nàng, các ngươi tiếp tục, các ngươi tiếp tục..."
Phượng gia Ngũ gia đứng dậy cáo từ, đi tìm nương tử nhà mình.
Đúng rồi, nhân tiện còn phải nhanh chóng dời đi các bảo bối hắn thiên tân vạn khổ thu thập, miễn cho đứa con gái này của hắn trong cơn giận dữ đem toàn bộ hủy không còn một mảnh, ngay cả một chút cặn cũng không lưu lại.
Phượng Chấn nhìn Phượng Vân chạy như điên chạy ra cũng không để ý lắm, rõ ràng tâm tình rất tốt: "Ha ha, Tiểu Cửu có thể tìm được người kết thân, đối với Phượng gia chúng ta mà nói, quả thực là chuyện tốt lớn a! Chúng ta phải chuẩn bị tốt chiện này! ”
"Đó là điều hiển nhiên!"
Lăng Nhượng vung tay lên, nhìn rất có tư thế.
Phượng Cửu Ca ở một bên yên lặng nhìn mấy đại nam nhân thức đêm ở chỗ này thảo luận hôn sự của nàng, ngoại trừ khóe miệng liên tục co giật ra, lại tìm không được bất luận từ nào có thể hình dung bọn họ.
Phượng gia con cháu tổng cộng mười hai người, ngoại trừ đại tỷ lập gia đình ra, ba ca ca bảy tỷ tỷ của nàng đều là độc thân, sao lại không vội lo liệu hôn sự của bọn họ, ngược lại vội vàng gả nàng ra ngoài?
Nguyên nhân rất đơn giản, Phượng Cửu Ca dùng đầu ngón chân đều đoán được.
Không phải là trăm phương nghìn kế muốn gả nàng đến Lăng gia, một là tiễn tai họa như đi, đổi lại Phượng gia một mảnh trời xanh biển lặng. Thứ hai để cho tai họa như nàng cũng đi gây họa cho Lăng gia, coi như là vì Phượng gia mấy trăm năm qua muốn thôn tính tứ đại gia tộc mục tiêu vĩ đại làm ra một phần cống hiến thuộc về nàng.
Ý tưởng này là rất tốt.
Phượng Cửu Ca nhìn mấy người đang thảo luận sính lễ cùng của hồi môn, rất không nể mặt lên tiếng cắt đứt ảo tưởng của bọn họ: "Các vị, ta có nam nhân rồi.”