Tiểu Thủy lười biếng nằm sấp trên vai Phượng Cửu Ca hóng mát, lại bị nàng túm lấy.
"Tiểu Thủy, ngươi lại đây xem thứ này có độc hay không.”
Phượng Cửu Ca một tay nhấc Tiểu Thủy, một tay cầm viên thuốc màu trắng Chu Tước cho, để xa xa cho nó ngửi ngửi, nàng sợ giọt nước nhỏ tham ăn một ngụm liền nuốt viên thuốc kia.
Tiểu Thủy giãy dụa dưới tay nàng hai cái, không có kết quả, chỉ có thể ai oán dùng một đôi mắt nhỏ như hạt châu đen của nó làm ngân châm, nhìn tới nhìn lui xem độc hay không độc.
Hu hu, chủ nhân mới ngược đãi nó, nó muốn về nhà!
"Đừng náo loạn, Vân Ngạo Thiên không thích tiểu hài tử không ngoan."
Phượng Cửu Ca gần đây uy hiếp Tiểu Thủy thành nghiện, há mồm ngậm miệng là "Vân Ngạo Thiên", làm hại Tiểu Thủy dám giận không dám nói.
Nó sợ hãi ngửi ngửi viên thuốc màu trắng kia, bĩu môi ủy khuất vạn phần lắc đầu.
Không độc...
Phượng Cửu Ca bị bộ dáng đáng thương của nó chọc cười, không khỏi vươn ngón trỏ chọt chọt mũi nhỏ của nó, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Thủy thật ngoan, muốn cái gì thưởng a? ”
Vết sẹo của Tiểu Thủy đã quên đau, vừa nghe phần thưởng, thân thể lập tức phản ứng, vô số xúc tu bao lấy bàn tay cầm viên thuốc màu trắng của Phượng Cửu Ca.
Tiểu Thủy muốn ăn cái đó!
Ăn cái đó đi!
Ánh mắt Phượng Cửu Ca thu liễm lại, hiểu rõ vài phần.
Xem ra những người đó thật sự cho rằng Vân Ngạo Thiên là muội muội của nàng, cho nên Bạch Sắc Dược Hoàn này cũng không có động tay động chân gì. Chỉ là chưa từng nghe nói qua, làm người xấu còn có thể vui vẻ như vậy.
''Chủ tử, Vân gia khi nào có thể tỉnh?''
Bên trong xe ngựa mới mua lại, Hắc Vũ đã thay Vân Ngạo Thiên xử lý xong nữ trang cùng trang điểm trên mặt của hắn khi bị Phượng Cửu Ca vẽ lung tung, khôi phục trang phục nam nhi bảy thước tuấn dật phong lãng của hắn.
Nghĩ nếu như Vân Ngạo Thiên biết mình thời điểm hôn mê, bị Phượng Cửu Ca hoá trang như vậy, phỏng chừng hắn trong cơn giận dữ, Lục Nguyệt Phi Tuyết diệt cũng không phải không có khả năng a.
Phượng Cửu Ca đang khó xử có nên đem thuốc cho Vân Ngạo Thiên ăn hay không, nghe Hắc Vũ hỏi như vậy, sắc mặt cũng có chút ngưng trọng: "Hắn tỉnh khi nào, đây không phải là ta nói là được. Chỉ hy vọng đừng chết, nếu không ta thiên tân vạn khổ đi tìm Hỏa Kỳ Lân cùng Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo, cho quỷ dùng a! ”
Chủ tử muốn Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo, là muốn cho Vân Ngạo Thiên?
Hắc Vũ vừa nghe lời này, nhất thời ngậm miệng, không hỏi gì khác.
Có một số việc, trong lòng biết rõ là tốt rồi, hỏi ra miệng ngược lại thương tâm.
Sâu trong rừng, con trăn xanh ngoan ngoãn nằm trong bụi cỏ. Trên thân thể nó, dựa vào một chu y nữ tử nhỏ nhắn.
Gió mát thổi vào mặt, nhàn nhã như mèo, chính là Chu Tước vừa rồi.
Trước mặt nàng, Bạch Hổ, Giải Miêu, Huyền Vũ sắc mặt ba người đều không tốt lắm, đều là vẻ mặt âm trầm nhìn nàng.
Im lặng một lúc lâu, tính tình thẳng thắn, Bạch Hổ mở miệng trước, ngữ khí nghiêm khắc, mang theo sát khí: "Chu Tước, chúng ta cùng nhau làm việc mấy ngàn năm, việc hôm nay ngươi nếu không cho một lời giải thích, bổn vương cùng ngươi không xong! ”
Bạch Hổ biết Chu Tước không phải là người lỗ mãng, cho nên còn đứng ở chỗ này, bất quá cũng là vì một lời giải thích: "Chu Tước, ngươi cứ nói với chúng ta đi. Rõ ràng vừa rồi ngươi đã phát hiện người kia là hoàng đế, vì sao không nói cho chúng ta biết? ”
Huyền Vũ một thân hắc y lăng tặc, sắc mặt lạnh lùng, mặc dù không mở miệng hỏi, nhưng cũng lạnh lùng nhìn Chu Tước.
Chu Tước sờ sờ vảy trên thân thể Hoa Thanh Trăn, vừa nâng mắt lên, hừ lạnh một tiếng: "Nếu ta không gạt các ngươi, các ngươi nói một chút, nếu hoàng tỉnh lại biết chúng ta nhìn thấy bộ dáng kia của hắn, dựa theo tính tình của hắn, chúng ta sẽ như thế nào? ”