Mục lục
Nữ Vương Thế Giới Ngầm Quá Kiêu Ngạo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng, đèn đuốc loáng thoáng, ánh sáng màu cam lộ ra từng tia ấm áp.

Có hai bóng người đang truyền miên, bá đạo, nhưng không mất sự dịu dàng.

Mâu sắc trong mắt Vân Ngạo Thiên thâm trầm không thấy đáy, giống như ám dạ vô tận, lại phiêu diêu trong đêm tối kia, thiêu đốt toàn bộ lý trí.

"Ta muốn nàng, hoàn toàn thuộc về ta."

Bá đạo tuyên thệ, nam nhân một thân y bào màu đỏ lộng lẫy, giống như là một đám lửa cháy lắc lư trong bình nguyên đêm tối, đột nhiên làm cho người ta rung động, mãnh liệt xúc động thần kinh thị giác.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Phượng Cửu Ca trong lòng bị bầu không khí nóng bỏng này làm cho hồng như say, càng thêm xinh đẹp bức người.

Nàng đưa tay ôm ngược lại thân thể cường tráng của nam nhân, chỉ cảm thấy thân thể lạnh như băng như vậy, giờ phút này lại nóng đến nóng bỏng người.

"Những gì chàng muốn, ta sẽ cho chàng."

Khóe miệng nàng nhếch lên nụ cười yếu ớt, bao gồm cả từng câu từng chữ tràn ra đều bị Vân Ngạo Thiên nuốt vào.

Bóng dáng hai người đan xen với nhau, đẹp như phong cảnh.

Ah ah ah, không thể, chảy máu cam, nước nhỏ để cứu ta!

Đáng đời, nhìn trộm người ta xấu hổ, không biết xấu hổ!

Cái gì gọi là nhìn trộm?

Cuốn tiểu thuyết sống được ta xem một cách quang minh và chính đại. Cái gì gọi là không biết xấu hổ, Tiểu Hỏa ta chính là công, về sau cũng muốn đi cuới vợ, hiện tại đi theo Vân Ngạo Thiên nhà ta học một chút thì có làm sao?

Ngươi vô lại!



Tiểu Thủy thẹn quá hóa giận, trực tiếp phun một cột nước cho Tiểu Hỏa.

Thân thể nho nhỏ của Tiểu Hỏa hết sức linh hoạt, lắc mình né tránh.

Vì thế Phượng Cửu Ca cùng Vân Ngạo Thiên hai ngọn lửa vừa mới được chăm lên, đã bị Tiểu Thủy phun một cái trụ nước dập tắt sạch sẽ.

Tiểu Thủy vừa thấy mình gây họa, lập tức không thể bình tĩnh.

Cửu Ca, Tiểu Thủy không phải cố ý... Còn nói cái gì mà nói, chạy đi!

Tiểu Hỏa vươn móng vuốt nhỏ ra, trực tiếp lôi kéo Tiểu Thủy bỏ chạy.

Vân Ngạo Thiên đại ma đầu, hắn mới mặc kệ ngươi có phải cố ý hay không, tóm lại quấy nhiễu chuyện tốt của hắn, kết cuộc cũng chỉ có thể dùng một chữ để hình dung —— thảm!

Hai tiểu vật bây giờ ngược lại lòng bàn chân bôi dầu trơn, bất quá bọn họ cũng không nghĩ tới, tránh được mùng một, tránh không được mười lăm, trốn được hòa thượng, lại trốn không thoát miếu.

Dựa theo tính thù dai của Vân Ngạo Thiên, cuộc sống sau này của chúng nó cũng không dễ chịu.

Đưa tay lau nước trên mặt, đôi mắt ám như đêm tối của Vân Ngạo Thiên, giờ phút này biển giận dữ quay cuồng, sóng biển mãnh liệt, khí tức bạo ngược kia chợt tăng vọt, xé rách đến nỗi quần áo rung động.

Rõ ràng chỉ thiếu một bước là có thể ăn sạch Phượng Cửu Ca, lúc này lại bị cắt đứt, đổi lại xem ai có thể nhịn!

Thế nhưng, hết lần này tới lần khác, vừa lọt vào mắt chính là như hoa mỹ quyến, làm cho hắn cả trái tim cuồng xao bất an, chậm rãi trở về bình tĩnh, sau đó, lại dần dần biến thành càng thêm nóng nảy.

Một bộ y phục trắng đơn giản, làm nổi bật toàn bộ dáng người sạch sẽ như tuyết.

Tóc dài tuy rằng bị hủy đi một ít, bất quá giờ phút này sau khi bị nước làm ướt, phục tùng buông xuống trên cái trán bóng loáng đầy đặn kia, phía sau thì theo bả vai ỷu mà xuống, buông xuống trước ngực, cùng mảnh nguyệt bạch kia giao nhau rực rỡ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn không tỳ vết tinh xảo nhỏ nhắn, mang theo vài phần xinh đẹp, đẹp đến thập phần tùy ý. Dưới mũi đôi môi anh đào nhỏ nhắn khéo léo khẽ nhếch lên, trong nháy mắt cảnh đẹp ý vui động lòng người.

Mà lúc này phượng Cửu Ca hai mắt cong thành trăng lưỡi liềm, vừa lúc cười nhìn bộ dáng nổi giận của Vân Ngạo Thiên.

Chậc chậc, bộ dáng phu quân nhà nàng, thật đáng yêu nha.

Và một giây sau đó, nụ cười của nàng liền tắt.

Vân Ngạo Thiên cúi đầu, giữ chặt sự mềm mại của nàng, một lần nữa lại một lần nữa.

Lúc này đây, so với lúc trước càng hung mãnh hơn.

Hắn chỉ cảm thấy trong lòng bốc lên một cỗ hỏa, cuồng lược đem toàn thân hắn thiêu đốt.

Mặt trời đã dần dần mọc lên từ phía bên kia của ngọn núi, nhưng biết những chuyện xảy ra giống như một cái gì đó xấu hổ, liền để cho những đám mây trắng che mình lại.

Những con chim dậy sớm ríu rít nhảy nhót.



Chu Tước ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh trắng, khóe miệng gợi lên một nụ cười mơ hồ.

"A, không được!"

Nhưng mà thời khắc quan trọng, Phượng Cửu Ca lại nhíu chặt mày, ngăn cản Vân Ngạo Thiên tiến thêm một bước.

"Sợ đau?"

Vân Ngạo Thiên có chút khẩn trương nhìn Phượng Cửu Ca, thanh âm khàn khàn ám trầm, khẩn trương hỏi.

"Không phải."

Phượng Cửu Ca lắc lắc đầu, cũng không rõ thân thể mình có cái gì không thích hợp, chỉ là... Có một cỗ lực lượng không giải thích được, làm cho nàng phi thường bài xích Vân Ngạo Thiên tiến vào.

Nàng vội vàng đưa tay giúp mình bắc mạch, thần sắc khác thường trong mắt kia làm cho Vân Ngạo Thiên hai mắt trầm xuống.

Sức khỏe tốt, không có bệnh không có gì, đều tốt.

Phượng Cửu Ca có chút nghĩ không ra: "Không có việc gì a, vậy làm sao lại như vậy? ”

Vân Ngạo Thiên nghiêng người lên, ôm nàng vào trong ngực: "Làm sao vậy? ”

"Không biết. Chỉ là tại thời điểm ngươi muốn cái kia, bên trong thân thể liền xuất ra một cỗ lực lượng khác, ngăn cản ngươi tiến vào.”

Lời nói của Phượng Cửu Ca, làm cho sắc mặt Vân Ngạo Thiên càng ngày càng đen, càng ngày càng đen, đen như mây đen, tựa hồ sắp có một cơn bão thật lớn.

Nàng vội vàng nắm lấy tay hắn, an ủi: "Có thể là tác dụng trong lòng ta. Chàng biết không, lần đầu tiên, không thể tránh khỏi căng thẳng. Ha ha..."

Nói ra miệng như vậy, Phượng Cửu Ca đột nhiên lại đỏ mặt một chút.

Nhưng mà thần sắc Vân Ngạo Thiên cũng không bởi vì những lời này mà buông lỏng nửa phần, nhưng vẫn ôm chặt nàng, trấn an nói: "Không có việc gì, ta không miễn cưỡng nàng, chờ nàng không khẩn trương rồi nói sau.”

Phượng Cửu Ca vùi đầu vào cổ Vân Ngạo Thiên, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.

Vân Ngạo Thiên lại cảm giác chính mình giống như là muốn bạo liệt, trong mắt mâu sắc, thuần hắc một mảnh, sâu không thấy đáy.

Giữa trưa, Phượng Cửu Ca từ từ tỉnh lại.

Nhưng mà mở mắt lại không thấy Vân Ngạo Thiên, nàng nhanh chóng xoay người rời giường.

Trên người nàng đã thay quần áo sạch sẽ, không cần nghĩ cũng biết là Vân Ngạo Thiên thay, nàng nhịn không được nhếch khóe miệng.

"Tỉnh rồi?" Thanh âm thấp thấp xuyên thấu qua bình phong truyền tới, trực tiếp rơi vào trong tai Phượng Cửu Ca.

Nàng cả kinh, ngược lại không nghĩ tới hắn vẫn còn ở trong phòng này.



Mặc xong ngoại sam vòng qua bình phong, chỉ thấy trên giường mềm, quần áo huyền sắc Vân Ngạo Thiên như một đoàn liệt hỏa, cứ như vậy biếng nhác hoa quý dựa nghiêng trên giường.

Hắn một tay chống đầu, tóc mực xõa tung, che đi nửa khuôn mặt của hắn, hết sức gợi cảm.

Đồng thời cuộn mình trong ngực hắn, không phải tiểu hỏa, ngược lại biến thành Tiểu Thủy.

Phượng Cửu Ca nhất thời tà tà nhướng mày.

Vân Ngạo Thiên đây là... Đang tự hạ hỏa cho mình?

Tiểu Thủy ngẩng đầu dùng đôi mắt to ngập nước, đáng thương nhìn Phượng Cửu Ca, lặng lẽ truyền ba chữ —— cầu cứu.

Phượng Cửu Ca không để ý tới, đi qua ngồi xuống bên kia giường mềm, đưa tay cầm một miếng điểm tâm chuẩn bị nhét vào miệng.

Nhưng mà giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên cũng giống như Tiểu Thủy ánh mắt nhìn chằm chằm nàng, trái tim của nàng nhất thời mềm nhũn, điểm tâm vốn nhét vào trong miệng mình xoay chuyển hướng, đưa đến bên miệng Vân Ngạo Thiên.

"Phu quân, nếu chàng muốn ăn, nói thẳng là tốt rồi. Lực sát thương của ánh mắt quá lớn, trái tim nhỏ bé của ta yếu ớt, sẽ chịu không nổi.''

Nói xong, một tay khác của nàng che lại vị trí trái tim mình, giả bộ suy yếu.

Vân Ngạo Thiên thấy Phượng Cửu Ca vẫn như cũ là một bộ dạng vô tâm vô phế, thần sắc trên mặt nhẹ nhàng, băng tuyết trong lòng chậm rãi hòa tan.

"Có nàng, thật tốt."

Hắn đột nhiên mở miệng, thanh âm nhàn nhạt, lại theo gió cùng nhau, bay về phía vĩnh hằng.

——-

Mọi người ai đoán đúng hoặc gần đúng Lan Ca sẽ tặng 5 chương nhá!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK