Dưới chân hàng ngàn cây cối, tựa hồ muốn theo sóng khí nhổ bật gốc.
Chín hắc y nhân ngưng kết toàn bộ công lực, như thể muốn đem đêm nay máu nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.
Vân Ngạo Thiên sắc lạnh như băng nhìn Phượng Cửu Ca, viền môi mím chặt mang theo một loại cảm giác áp bách nói không nên lời: "Tạm thời tin ngươi một lần.”
Thanh âm bình thản mà trầm thấp, lại mang theo một loại khí phách vương giả thiên thành. Vân Ngạo Thiên còn chưa dứt lời, một tay đã nhanh chóng nắm lấy tay trái Phượng Cửu Ca, một tay hóa thành lưỡi đao, nhanh chóng cắt lên cánh tay phải của nàng.
''Nhanh, nhỏ máu nhận chủ! ”
Chỉ nghe nói qua lúc thu phục ma thú ký kết khế ước cần tích huyết nhận chủ, nhưng mà chiếc nhẫn này là một vật chết, sao cần phiền toái như vậy?
Phượng Cửu Ca cũng lười suy nghĩ, trực tiếp đem cánh tay bị thương ấn lên nhẫn. Có thể làm cho nam nhân lợi hại như vậy để ý đồ vật như vậy, tuyệt không phải phàm phẩm. Nàng rơi hai giọt máu cũng không bị thiệt thòi gì.
Chỉ trong nháy mắt, cả người Vân Ngạo Thiên đều bị đông lạnh thành băng. Phản phệ đến từ bản thân, làm cho hắn ngay cả năng lực phản kháng cũng không có.
Chỉ trong nháy mắt, chín hắc y nhân kia thay nhau tiến lên, ánh mắt mang theo sát khí nồng đậm, đem hết thãy mọi thứ chung quanh quét sạch sẽ, biến thành tro bụi.
Chỉ trong nháy mắt, Phượng Cửu Ca liền cảm giác được trong thân hình như tràn ngập một loại nặng lượng khí phách mười phần, một cỗ lam khí bốc lên, từ trong chiếc nhẫn kịch liệt phát ra.
''Thật mạnh! ''
Lực lượng trong nhẫn này mạnh hơn mình không phải là một hai cái đẳng cấp, mà là một cái cấp độ không cách nào vượt qua.
Nàng ngưng thần tĩnh khí, đem lam quang trong nhẫn hóa thành ngàn vạn thanh quang kiếm, trong nháy mắt đồng loạt phát ra. Một đường tia lửa văng khắp nơi, mang theo tiếng sấm sét đan xen thật lớn, thanh âm chấn động tai.
"Phanh——"
Vầng sáng màu xanh tím giao nhau, va chạm ra tia lửa càng lúc càng kịch liệt.
Nhưng mà chuyển biến chỉ là một lát, vô số đạo quang kiếm màu lam giống như là bị đám hắc y nhân kia hấp thu, toàn bộ không còn bóng dáng, mà những hắc y nhân kia còn hảo hảo lơ lửng giữa không trung, tử khí trên người như ẩn như hiện.
Phượng Cửu Ca nâng tay trái lên, liếc mắt nhìn chiếc nhẫn màu lam ẩn ẩn hiện lam quang, chuẩn bị tùy thời cho đám hắc y nhân kia một kích nữa. Nhưng mà lại bị tên nam nhân bên cạnh một tiếng hét lớn ngăn cản: "Không được sử dụng nó nữa! ''
” Không dùng? Không dùng vậy chờ chết a!''
Phượng Cửu Ca cũng không có ý định để ý tới Vân Ngạo Thiên, nhưng mà giương mắt nhìn qua, đã thấy thân thể của những hắc y nhân kia phảng phất như bị vô số lưỡi dao sắc bén vừa rồi hấp thu từ bên trong thân thể đâm thủng, ở giữa không trung vỡ vụn thành ngàn mảnh vụn.
Tốc độ hủy diệt trong chớp mắt, đồi xanh bằng phẳng, bụi bay mù mịt.
Giống như ngày hôm qua, tất cả các chứng cứ đã bị phá hủy.
Phượng Cửu Ca ngồi trên mặt đất, cảm giác toàn thân giống như bị Dung ma ma dùng kim đâm qua, đau đến mức nàng nhe răng trợn mắt.
"Này, ngươi không sao chứ..."
Giọng nói giống như biến mất trong gió lạnh thấu xương, trống rỗng chỉ có hồi âm của chính cô. Phượng Cửu Ca giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, ánh mắt chạm đến nam nhân kia trong nháy mắt, trái tim nhỏ bé kiên cường như nàng đều bị kinh hãi nửa nhịp.
Toàn thân Vân Ngạo Thiên bị bao bọc trong băng lạnh trong suốt, ánh sáng mặt trăng chiếu vào tầng băng, còn có thể nhìn thấy đường viền môi cùng mặt mày kiên nghị của hắn, vẫn bảo trì ở trạng thái vừa rồi.
Lớp băng dầy tản ra hàn khí lạnh lẽo, từng trận sương khói lượn lờ chung quanh băng. Phượng Cửu Ca đi quanh Vân Ngạo Thiên dạo hai vòng, trên mặt biểu tình nhẹ nhàng, híp mắt bỗng dưng nở nụ cười.
"Ngươi nói ta là nên cứu ngươi, hay là không cứu ngươi đây.”