Tròng mắt Hắc Kim bên cạnh vừa chuyển, cười tủm tỉm đi tới, cung kính khoát tay với Phượng Khinh Ca: "Vị phu nhân này, vừa rồi hạ nhân lên tiếng mạo phạm chiêu đãi không chu đáo, tại hạ thay bọn họ xin lỗi ngài, mong ngài có thể thứ lỗi.”
Phượng Khinh Ca ánh mắt nhìn Phượng Cửu Ca, hai người đối diện cười cười, không khí thập phần quỷ dị.
Cô không nghiêng đầu, chỉ tao nhã cao quý vung tay lên: "Được rồi, mau chuẩn bị phòng cho chúng tôi là được.”
"Thật sự xin lỗi phu nhân, chúng ta thật sự không thể chuẩn bị phòng cho ngài. Bởi vì Ngọc Dương lâu đã bị vị Cửu tiểu thư này bao trọn, chúng ta thật sự không cách nào an bài cho ngài.” Lời này của Hắc Kim nói không sỉm nịnh hay kiêu ngạo.
Phượng Cửu Ca nhướng mày, ý cười nhợt nhạt, lên cái thang mà Hắc Kim đã chuẩn cho: "Ai nha, ta nói lão bản ngươi cũng không biết nhìn người mà nói chuyện. Vị này chính là tỷ tỷ của ta, vị Đại tiểu thư Phượng gia gả cho Đông Càn Trịnh gia đại thiếu gia a. Vậy mối quan hệ với ta có cần phải nói không? Nhanh chóng chuẩn bị cho đại tỷ tỷ và đại tỷ phu của ta, lấy phòng tốt nhất và đồ ăn ngon đem lên, tất cả các chi phí tính cho ta.”
Người bình thường nghe được có thể ăn ở miễn phí còn không vui sao? Đáng tiếc đối tượng là Phượng Khinh Ca.
Đối thủ thường là người hiểu rõ đối thủ nhất, Phượng Cửu Ca tự nhiên cũng nắm chắc tính tình Phượng Khinh Ca, mọi lúc mọi nơi đều muốn cùng nàng tranh cao thấp, nên sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, nàng vừa dứt lời, Phượng Khinh Ca liền vội vàng cự tuyệt nói: "Làm sao có thể để muội muội trả phí? Với số kim tệ đó, chúng ta vẫn có thể đủ khả năng. Chưởng quầy, muội muội ta bao nhiêu tiền ở đây, chúng ta trả như vậy, coi như là chúng ta thuê khách điếm này, như thế nào? ”
Bàn tính vàng nhỏ của Hắc Kim lại bắt đầu tách tách, Phượng Cửu Ca nhìn con số trăm ngàn kia, biết Hắc Kim tính toán hung hăng làm thịt bọn họ một phen, dứt khoát mở miệng bổ thêm một đao:"Đại tỷ cùng ta còn khách khí những thứ này làm gì? Mấy triệu kim tệ cũng không phải là số lượng lớn gì, gia gia thương ta, cho ta kim tệ tiêu vặt vẫn đủ trả.”
Một câu nói chọc trúng tim Phượng Khinh Ca, nàng không nói hai lời, trực tiếp đem ngân phiếu trên người ném cho Hắc Kim, sau đó xoay người lạnh lùng nhìn Phượng Cửu Ca: "Muội muội vẫn nên giữ lại chút tiền tiêu vặt kia làm của hồi môn đi, chút tiền nhỏ này, đường đường là Đại thiếu phu nhân Đông Càn Trịnh gia ta trả được.”
Chính là bởi vì ngươi trả được, cho nên mới lừa ngươi a.
Phượng Cửu Ca nhìn bóng dáng Phượng Khinh Ca rời đi, tươi cười trên mặt càng thêm nồng đậm một chút, nhấc chân vào Bách Thiện Trai: "Đem toàn bộ thức ăn ngon lên cho ta.”
Hắc Phong thần không biết quỷ không hay xuất hiện bên cạnh Phượng Cửu Ca, hiển nhiên đã đem tình cảnh vừa rồi nhìn vào trong mắt: "Tiểu chủ tử của ta, cho dù người tâm tình thoải mái, cũng không ăn được nhiều như vậy.”
Phượng Cửu Ca giơ tay lên, không thèm để ý chút nào: "Hai chúng ta, gọi Hắc Vũ cùng ăn, ăn không hết mang về phòng bếp nóng lên, bưng qua cho đại tỷ và đại tỷ phu ta.”
Hắc Phong cười nhạt: "Thật đúng là thù dai.”
"Đã nói rồi, ta không thích nợ người khác, cũng không thích người khác nợ ta. Chuyện nàng cho thuốc xổ trong bữa ăn của ta thả mê hương tán, thuốc diệt chuột, nàng ta cũng không biết đã làm bao nhiêu lần. Không phải là bởi vì lão gia tử đem một khối ngọc bội nàng coi trọng cho ta sao, liền ghi hận ta đến bây giờ. Mặc dù là khối ngọc bội kia đã sớm không biết bị ta ném đi đâu, nàng cũng còn nhớ rõ chuyện kia, đây rốt cuộc là ai thù a! ”
Nói một đống lớn, Phượng Cửu Ca cảm thấy mũi có chút chua xót, ủy khuất.