''Cửu tiểu thư đây là muốn cùng ta diễn cái gì a! ''
Lúc này còn có tâm trạng cùng nàng tâm bình khí hòa nói chuyện, không hổ là người đã trải qua đại tràng sinh tử.
Phượng Cửu Ca cũng không giấu diếm: "Ta đột nhiên cảm thấy ngươi nợ ta ba cái mạng tương đối tốt.”
Huống chi, lui tới phi lễ cũng, vừa rồi nàng phân tâm, lúc này, cũng làm cho hắn nếm thử tư vị bị thân cây quấn lấy ném qua.
Nhưng mà nàng rõ ràng như vậy được một tấc tiến một thước, hết lần này tới lần khác làm cho Hách Liên Phong Việt một chút biện pháp cũng không có.
Tử khí của hắn có mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn những rễ cây khổng lồ múa loạn khắp nơi, cũng không có võ công bay tới bay lui giống Phượng Cửu Ca, hiện giờ lại bị vây khốn, tỷ lệ chạy ra ngoài hung nhiều lành ít.
"Được." Phượng Cửu Ca vừa dứt lời, phía trước một tiếng đồng ý hữu lực vang lên.
Thật là tên nam nhân tuyệt vời!
Đủ quyết đoán, đủ cương nghị, còn có thể xem xét thời thế.
Không hổ là hoàng đế của Thánh Dực vương triều.
Cũng may Phượng Cửu Ca tâm không lớn, nếu như nàng đối với Thánh Dực vương triều cảm thấy hứng thú, tuyệt đối trước tiên để cho hắn ở chỗ này chết không có chỗ chôn.
Phượng Cửu Ca trong lòng ý niệm khẽ động, ý cười trên mặt khẽ giương lên, hai tay giương lên, một cỗ vô hình kiêu ngạo chợt sinh sôi.
''Giã nam nhân, đại trượng phu một lời đã xuất là tứ mã nan truy, ngươi cũng đừng quên lời ngươi nói!''
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy thân ảnh bạch nhiễm máu trên không trung đột nhiên lật qua. Thân hình nàng nhẹ nhàng nhảy nhót giữa rễ cây khổng lồ, hai tay nắm hai viên cầu đen nhánh, "Ba" một tiếng, nhanh chóng hướng rễ cây kia nhanh chóng đánh tới.
''Oanh —— Oanh ——"
Liên tiếp hai tiếng nổ lớn, khiến Hách Liên Phong Việt có chút sặc. Hắn cách rất gần, một thân quần áo viền tím hoa quý, trong nháy mắt phá ra mấy cái lỗ lớn.
Cô gái nhỏ này đang trả thù hắn!
Hách Liên Phong Việt nhìn lại, thấy rễ cây khổng lồ kia bị quả cầu đen nổ tung, lại bắt đầu thiêu đốt, mùi nhựa nồng đậm bay lên, trong phút chốc phiêu tán trên không trung.
Hắn giương mắt, nhìn Phượng Cửu Ca lại cố kỹ tái thi triển ném hắc cầu trên mấy gốc cây khác, biết nàng muốn làm gì, lập tức tử khí đại đao trong tay đổi thành roi, thẳng hướng nàng vung tới.
Phượng Cửu Ca lúc này đã đem mấy gốc cây gần đó nổ tung, thừa dịp những rễ cây khác còn chưa công tới, nàng giữ chặt roi Hách Liên Phong Việt vung tới, đứng dậy liền bay ra ngoài.
''Ngươi nắm chắc, ngã xuống lão nương cũng không chịu trách nhiệm! ''
Hách Liên Phong Việt đối với cự thụ kia trở tay chính là một chưởng, nương theo lực đẩy cùng lực đạo của Phượng Cửu Ca, nhanh chóng chạy lên đỉnh núi.
"Cửu tiểu thư, đừng thô lỗ như vậy, cẩn thận phu quân nhà ngươi ghét bỏ ngươi.”
Cuộc đối thoại này của hai người vừa mới nói xong, hai đạo thân ảnh liền phá không mà ra, ở mặt đất trên đỉnh vách đá này lăn một cái, ngang dọc nện trên mặt đất.
Lần này cơ hồ dùng hết toàn bộ khí lực của hai người, nằm trên mặt đất rồi, cũng không muốn đứng lên nữa.
Phượng Cửu Ca nhìn bầu trời xanh biếc phía trên, trong đầu nhất thời hiện lên gương mặt không chút thay đổi kia.
Lông mày sắc bén, cằm kiên nghị, ánh mắt cuồng ngạo.
Thỉnh thoảng cười một tiếng, thật sự muốn đem hồn nàng câu ra.
Nàng đột nhiên cười khẽ ra tiếng, ngữ khí vạn phần chắc chắn: "Nam nhân thối, phu quân nhà ta sẽ không ghét bỏ ta.”
Nếu hắn ta là một người như vậy, hắn không xứng đáng với khí chất trời sinh kia.
Thiên tân vạn khổ chạy vào Ma Thú Sâm Lâm này, bất quá là muốn vì hắn tìm kiếm Thất Diệp Hỏa Diễm Thảo để áp chế hàn khí cả người bốc lên loạn xạ của hắn.
Tuy rằng có chút ý tứ xuất sư chưa tận thắng chết trước, nhưng không thể phủ nhận, nàng là toàn tâm tâm ý vì hắn.
Cho nên Vân Ngạo Thiên nếu dám ghét bỏ nàng, nàng tuyệt đối mỗi ngày ở trong thức ăn của hắn trộn Vạn Cốt Thị Tâm Tán!
Mọi người cho Ca sin ít bình luận <3