Quản lý hơn một vạn chín ngàn cửa hàng lớn nhỏ trong sáng và tối của Minh Nguyệt vương triều, nắm trong tay gần một nửa huyết mạch kinh tế của Minh Nguyệt vương triều, lo lắng cho toàn bộ thế cục kinh tế của Minh Nguyệt vương triều ổn định.
Một tay cầm bàn tính vàng, tính hết đường tài lộ thiên hạ. Hắc Kim nếu đổi lại thời đại nàng kiếp trước, tuyệt đối chính là người giàu nhất thế giới.
Mà tất cả ở trong mắt Phượng Cửu Ca, bất quá là một cái sổ phòng tiên sinh.
"Đây là Hắc Vũ, mỗi ngày rảnh rỗi đến nhàm chán, chuyên môn chạy tới nghe góc tường nhà người ta.”
Rõ ràng là tìm hiểu tin tức, thu thập tình báo, không biết vì sao từ trong miệng Phượng Cửu Ca nói ra miệng, liền thay đổi một hương vị khác.
Trong tay Hắc Vũ là một mạng lưới lớn tình báo bao phủ mọi ngóc ngách, đem tin tức các nơi lưu thông. Loại mua bán không thua lỗ nhất này, coi như là con đường chủ yếu âm thầm đếm tiền.
"Đây là Hắc Phong, một hộ vệ bất tài.” Những lời này Phượng Cửu Ca chỉ nói đúng một nửa.
Hắc Phong đích thật là hộ vệ của nàng, cũng không phải hắn bất tài, mà là không có cơ hội để cho hắn trổ tài.
Có một chủ tử tự coi mình là nam nhân, làm sao còn cần hắn bảo hộ?
Cho nên phần lớn thời gian, hắn vẫn đến theo Hắc Vũ lăn lộn luyện tập, miễn cho võ công lại xuống dốc.
Phượng Cửu Ca sau khi giới thiệu xong giương mắt nhìn Vân Ngạo Thiên, khóe miệng ý cười nhẹ nhàng như có thâm ý: "Như thế nào phu quân, không cho chút lễ gặp mặt? ”
Hắc Kim vừa nghe lời này liền nhịn không được cười lạnh một tiếng.
Chủ tử nhà hắn đây là làm sao vậy?
Với thế lực của bọn họ, dưới thiên hạ, có bảo bối gì bọn họ chưa từng thấy qua?
Có bảo bối nào họ không nhận được?
Còn cần người nam nhân này tặng lễ để gặp mặt?
Chỉ là nhìn lại hai gương mặt im lặng đờ đẫn của Hắc Vũ và Hắc Phong, chung quy vẫn không lên tiếng.
Vân Ngạo Thiên hai mắt chưa mở, một thân cuồng ngạo khí tức lại không ngừng lưu chuyển bên cạnh hắn. Khí phách bực này, không có thân thế bất phàm, không có trải qua ti luyện, tuyệt đối không thể có khí thế khiến người ta thần phục sùng bái.
Hắn đưa tay trống rỗng, đột nhiên ba viên đan dược trong suốt như giọt nước liền xuất hiện ở trong tay hắn, khí tức đột nhiên tràn ra, ngưởi thấy liền làm cho người ta tâm sảng khoái, thoải mái.
"Tụ Linh Đan, có thể gia tăng công lực của nhất giáp các ngươi.”
Vân Ngạo Thiên vừa dứt lời, đám người Hắc Kim liền cảm giác thân thể của mình đột nhiên không khống chế được, cái miệng kia tự động mở ra, để cho tùy ý Tụ Linh Đan kia tiến vào yết hầu, rốt cuộc nôn không ra.
"Ngươi..."
Hắc Kim lấy tay móc họng, muốn đem Tụ Linh Đan kia lấy ra, lại phát hiện thứ kia vào miệng liền hoà tan, tựa hồ đã dung nhập vào trong máu. Hắn vội vàng bắt mạch chẩn trị một chút, xác định không độc mới vội vàng nghiêng đầu nhìn Hắc Vũ cùng Hắc Phong.
Hai người bọn họ so với Hắc Kim trọng thực lực, Tụ Linh Đan vừa đi ra bọn họ liền biết là thứ tốt, lập tức khoanh chân ngồi xuống nhanh chóng đem dược lực hấp thu.
Mới qua nửa nén hương, Hắc Phong đứng dậy năm ngón tay thành trảo thử ngưng lực, lại kinh hỉ phát hiện đạo quang trong lòng bàn tay kia, rõ ràng là lam quang nhàn nhạt!
Hắc Vũ thấy thế không khỏi vỗ vai Hắc Phong, cao hứng nói: "Không sai a, đột phá thanh sắc đấu khí đỉnh phong, ngươi bây giờ chính là Lam Khí Tôn Giả rồi! ”
Trên mặt Hắc Phong Lãnh Nhiên cũng hiện lên một nụ cười: "Ngươi cũng không tệ, công lực lập tức thăng cấp không ít.”
Hai người hướng về phía Vân Ngạo Thiên ôm quyền, chữ "Tạ" còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Vân Ngạo Thiên mắt cũng không nâng, thản nhiên nói: "Lễ gặp mặt.”