- "Anh đến đây làm gì?"
Cô hỏi.
- "Còn làm gì được nữa, đương nhiên là cùng em đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe rồi."
Trình Chí Viễn nhanh chóng giành lấy túi xách trên tay cô, chu đáo mở cửa xe để cô ngồi vào trong.
- "Không cần, tôi có thể tự đi."
- "Hôm nay anh không có lịch học, mau đi thôi."
Không chờ cô phản ứng, Trình Chí Viễn lập tức bế lấy cô nhét vào trong xe, một cơ hội bỏ trốn cũng không có.
Những lần trước, Lục Tử Anh đều một thân một mình đến bệnh viện. Hôm nay lại có hắn theo cùng, đúng là cảm giác có chút khác lạ.
Thông qua chiếc màn hình lớn, Trình Chí Viễn như bị cuốn vào đoạn hình ảnh trước mắt. Trước kia hắn từng xem qua sách vở, tranh ảnh, những bài học cũng chỉ nói sơ lược về quá trình thai nhi phát triển. Hơn nữa, những chuyện đó hắn căn bản không để tâm đến, chỉ xem qua loa rồi cho qua. Không ngờ bây giờ tận mặt chứng kiến, cộng thêm những lời mà bác sĩ sản khoa đó nói, hắn như một đứa trẻ chú tâm nghe giảng bài. Nhìn thấy bé con đang không ngừng động đậy, rồi lại vô thức tưởng tượng đến việc sau này hắn sẽ bồng bế đứa bé đó trên tay bằng xương bằng thịt, một cảm giác hào hứng, sung sướng nhưng không kém phần lo sợ cứ vay quanh lấy hắn. Nghĩ đến ngày mà hắn nhẫn tâm buông ra câu bỏ đi cái thai, hắn thật đáng hận. Cũng may, khi đó Lục Tử Anh kiên quyết giữ lấy đứa bé, đã giúp hắn nhận ra sinh linh bé bỏng này là vô tội.
Thấy hắn hào hứng chăm chú nhìn vào màn hình, chẳng biết hắn đang nghĩ gì mà miệng không giấu được nụ cười. Lục Tử Anh vô thức mỉm cười, đây có lẽ là khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi mà cô cảm nhận được.
- "Anh Anh! em nhìn này, bé con đang động đậy đấy!"
Trình Chí Viễn vẫn giữ nguyên nụ cười ngờ nghệch đó, nắm lấy tay cô chỉ về phía màn hình, đáp.
- "Nghịch ngợm thế không biết."
Trước khi ra về, Trình Chí Viễn vẫn không quên hỏi bác sĩ những chuyện nên làm và không nên làm. Lục Tử Anh còn tưởng bản thân hôm nay ra ngoài còn dẫn theo một đứa trẻ.
- "Anh Anh, hay chúng ta đi mua ít đồ đi. Anh nghe bác sĩ nói, bé con có thể nghe thấy những gì chúng ta nói. Mua thêm một ít quần áo nữa."
Trình Chí Viễn cẩn thận dìu lấy cô, luyên thuyên nhắc đến những gì mà bác sĩ căn dặn.
- "Không cần đâu, tôi đã mua tất cả xong rồi. Anh bận việc thì cứ đi trước đi, không cần phải đưa tôi về."
Cô lạnh nhạt gỡ bỏ tay hắn ra khỏi người mình, hời hợt lên tiếng.
- "Đã bảo hôm nay anh không bận, tất cả thời gian đều dành hết cho em. Mau đi thôi, chúng ta đi mua cho bé con thêm một ít quần áo."
Sự thay đổi bất chợt này của hắn khiến Lục Tử Anh không dám tin vào những gì đang diễn ra. Nhưng rồi cô vẫn quyết định nghe theo ý hắn, bởi vì không còn cách nào khác.
Ngày mai là ngày Bạch Dĩ Thần sẽ trở về lại Trung Quốc sau chuỗi ngày ngao du ở đất Pháp. Chẳng biết cậu ta nghĩ gì, lại ngang nhiên đến tìm Lệ Mỹ Kỳ hẹn cô bạn đi uống rượu. Lệ Mỹ Kỳ cũng không từ chối.
- "Thời gian sau này phải phiền chị chăm sóc cho chị của tôi rồi!"
Bạch Dĩ Thần vừa rót cho Lệ Mỹ Kỳ một ly rượu, thấp giọng nhờ vả, gửi gắm chị của mình cho Lệ Mỹ Kỳ.
- "Hớ! Chuyện đó không cần cậu nhờ vả đâu ha! Lục Tử Anh là bạn của tôi, tôi chăm sóc cậu ấy là điều hiển nhiên mà thôi. Ngược lại là cậu đấy, Bạch Dĩ Thần! Hơ, tôi biết rồi. Có phải cậu giả vờ mượn chuyện này để gặp tôi lần cuối trước khi về Trung Quốc hay không?"
Bạch Dĩ Thần thẹn đến đỏ mặt, vốn dĩ không phải như thế, nhưng chẳng hiểu tại sao Lệ Mỹ Kỳ nói như vậy lại khiến cậu ta đỏ mặt.
- "Tôi mới không có đấy! Lệ Mỹ Kỳ, chị cũng quá tự luyến nhỉ. Tôi đến để nhờ chị chăm sóc chị của tôi mà thôi. Ai, ai đâu lại muốn gặp chị. Mỗi lần gặp chị không bị mắng thì toàn là móc mỉa, tôi không thèm!"
Lệ Mỹ Kỳ lườm cậu ta một cái, uống hết ly rượu mà Bạch Dĩ Thần vừa rót.
Không hiểu sao đến khi sắp phải về thì tâm trạng của cậu ta lại vô cùng phức tạp. Một phần là vì Lục Tử Anh khiến cậu ta không yên tâm nhất, người chị này tuy bề ngoài mạnh mẽ, quật cường, cố tỏ ra bản thân mình có thể tự làm được, nhưng thật chất lại là một người rất yếu đuối, dễ bị tổn thương. Giờ đây lại còn đang mang thai, một thân một mình nơi đất khách quê người... Nghĩ đến đây, Bạch Dĩ Thần lại chẳng thể nào yên tâm.
- "Yên tâm đi, tôi sẽ chăm sóc cho cậu ấy."
Như đoán được Bạch Dĩ Thần đang lo lắng chuyện gì. Lệ Mỹ Kỳ thở dài lên tiếng khẳng định để cậu ta được yên tâm hơn.
- "Cảm ơn nhé!"
Bạch Dĩ Thần mỉm cười, đáp.
- "Lại ăn nói trống không rồi?"
Lệ Mỹ Kỳ lập tức chỉnh lời.
- "Chị Mỹ Kỳ."
Mặc dù không mấy cam tâm, nhưng theo nguyên tắc vẫn phải gọi một tiếng chị cho phải phép.
- "Ngoan."
Lệ Mỹ Kỳ hài lòng, xoa đầu cậu nhóc kém hơn cô chỉ hai tuổi.
Nhìn những chỗ đồ mà Trình Chí Viễn ngẫu hứng mua về, Lục Tử Anh chỉ biết bất lực nhìn hắn. Trước giờ thói quen tiêu sài hoang phí của hắn vẫn không bỏ được, cô không còn lạ lẫm nữa. Nhưng đồ hắn mua cho bé con quả thật quá nhiều, buộc cô phải lên tiếng.
- "Sau này đừng mua nhiều như vậy nữa, trẻ con rất nhanh lớn. Đến lúc đó không còn mặc được nữa, chẳng phải sẽ rất lãng phí sao?"
Trình Chí Viễn biết cô đang rất không hài lòng vì cách tiêu sài này của hắn. Nhưng những thứ này đều là mua cho bé con trong bụng cô, là kết tinh tình yêu của cô và hắn, hắn không thấy lãng phí một chút nào cả.
- "Được, được! Lần sau nhất định nghe theo em được không."
Suy cho cùng, lời nói của Lục Tử Anh đối với hắn chính là quan trọng nhất. Hắn cũng đành cam kết lần sau nhất định sẽ nghe theo những gì cô muốn.
Lẽ ra cô sẽ không hỏi, nhưng hành động gần đây của hắn khiến cô không thể không nghi ngờ.
- "Anh đang có chuyện gì sao?"
- "Sao vậy?"
Hắn nâng mắt nhìn cô, mỉm cười hỏi.
Dạo gần đây cô không thấy hắn thường xuyên thay đổi xe nữa, quần áo cũng không mua thêm, đến đồng hồ đeo tay mà hắn thích cũng chẳng mang theo bên người. Cũng chẳng biết rằng bản thân mình đã nghĩ nhiều hay hắn thật sự có chuyện gì đó đang gặp phải. Theo như cô biết về Trình Chí Viễn, hắn tuy là người ham chơi, ham vui. Nhưng tuyệt đối không phải kiểu người chơi bời đến mức phải cầm cố tài sản.
- "Không có gì. Trễ rồi, anh mau về nhà đi."
- "Anh có mang theo đồ đến, anh sẽ ở cùng em đến khi em sinh bé con."
Lời nói vô cùng nhẹ nhàng, đầy tự tin này của hắn khiến Lục Tử Anh có vài phần kinh ngạc.
Cô còn chưa kịp mở miệng, thì Bạch Dĩ Thần cũng đã về đến.
Nhìn thấy những túi đồ chất đầy ấp trên bàn, cậu ta không ngăn được mà há mồm cảm thán.
- "Trời ạ! Hai người đem nguyên cửa hàng quần áo sơ sinh về đây luôn cơ à?"
Trình Chí Viễn tùy tiện đáp.
- "Ừ, nếu như có thể tôi cũng muốn mang hết về đấy."
Bạch Dĩ Thần liếc mắt nhìn tên cận bã mà suốt mấy hôm qua có nhà không ở lại chạy đến ngang nhiên công khai giành phòng của mình mà không khỏi câm hận.
Vừa được trở về phòng ngủ vài hôm, còn chưa vơi đi cơn đau mỏi thì Trình Chí Viễn lại đến. Mặc dù cậu ta chỉ ở lại đây vỏn vẹn một hai ngày nữa mà thôi, nhưng trước khi trở về Trung Quốc, phải gây chuyện với hắn mới thoải mái.
Bạch Dĩ Thần bất mãn lớn tiếng càu nhàu.
- "Cái gã này, nhà của anh sao không ở? Tại sao cứ phải chạy đến đây làm gì?"
- "Tôi có nhà còn phải chạy đến đây ở nhờ sao? Mà này, cậu ăn nói biết lớn nhỏ chút đi. Đã bảo gọi anh rể sao cứ thích gọi gã này gã nọ thế hả?"
Trình Chí Viễn cũng không chịu thua, luôn tiện dạy cho cậu em vợ này biết kính trên nhường dưới.
Khi nãy thì Lệ Mỹ Kỳ, bây giờ lại là cái tên anh rể bất đắc dĩ này.
Đúng là chọc cho tức chẳng nói nên lời.
Lục Tử Anh ngay lập tức đứng bật dậy, kéo lấy cánh tay Trình Chí Viễn, cả hai cùng nhau trở ngược lên tầng.
Đến phòng riêng của cô, Lục Tử Anh dùng nét mặt nghiêm nghị, hỏi.
- "Rốt cuộc anh đã làm gì hả? Đến nhà cũng không còn luôn sao? Trình Chí Viễn, anh còn không mau nói."
Chuyện đã đến mức này hắn cũng không thể tiếp tục giấu cô được nữa. Hơn nữa, sớm muộn gì cô cũng sẽ biết. Trình Chí Viễn do dự một lúc, rồi nhanh chóng thừa nhận với cô.
- "Vài tháng trước bố anh kinh doanh thất bại nên gia đình cũng vì vậy mà phá sản. Như em thấy đó, nhà, xe, thẻ tín dụng... Không sử dụng được nữa."
Lục Tử Anh có chút bất ngờ với những gì mình nghe thấy. Hóa ra, mọi thứ lại là vì chuyện này. Vậy những tháng qua hắn đã làm gì, sống ở đâu, người như hắn chắc chắn sẽ không dễ dàng gì chấp nhận được chuyện này. Khoảng thời gian đó, hắn chắc chắn rất đau khổ. Nghĩ đến đây, Lục Tử Anh nhìn hắn, có chút xót xa.
- "Em yên tâm đi, tuy không có những thứ đó. Nhưng anh vẫn có thể lo cho em và con một cách chu toàn nhất. Công việc ở CLB kiếm ra tiền rất nhiều đó, đủ để nuôi em và con."
Lục Tử Anh tiến đến gần hắn, cô ôm lấy hắn an ủi, động viên. Cô không biết hắn bây giờ đang nghĩ như thế nào, nhưng cô chắc chắn rằng con người ta khi rơi vào tình cảnh khó khăn đó rất cần người bên cạnh động viên chia sẻ. Nhìn thấy hắn bây giờ vẫn vô tư như vậy, khiến cô càng khâm phục.
Trình Chí Viễn ngang nhiên bịa ra một câu chuyện vô cùng hoàn hảo để lừa cô, chỉ vì muốn Lục Tử Anh không xua đuổi mình nữa. Cô lại ngây thơ tin rằng hắn thật sự lâm vào cảnh đáng thương, còn cảm thương cho hắn.
- "Ai cần anh phải lo chứ!"
Lục Tử Anh âm giọng có chút nghẹn ngào trả lời, cô lau vội những giọt nước mắt còn đang lăn dài trên gương mặt, rồi lập tức bỏ đi.