Bởi vì tối hôm qua cô đã thức rất khuya làm bài tập, sáng nay suýt nữa lại dậy muộn, đến cả chuông báo thức cũng chẳng gọi nỗi. Cũng may, nhờ vào sự ồn ào của hai bố con hắn, Lục Tử Anh mới không trễ giờ đến trường.
Cô vội vã chuẩn bị lại tài liệu cho vào túi xách, mang lại giày, dặn dò hắn vài lời trước khi đi.
- "Em đã chuẩn bị sẵn những đồ cần dùng cho Eri rồi, anh nhớ cho con uống sữa đúng giờ đấy nhé!"
Thấy hắn vẫn còn mắt nhắm mắt mở ôm cục bông nhỏ nằm trên sofa mặc cho cô bé nặn gương mặt của mình ra đủ hình hài, thi thoảng còn nắm cả tóc, ngậm cả mũi.... Hắn vẫn cam tâm tình nguyện mặc cho cô bé thích làm gì thì làm.
Bởi vì mấy hôm nay Lục Tử Anh sắp phải thi, nên cô bé Eri được chuyển nhượng sang phòng của hắn để chăm nom. Trời còn chưa sáng đã rục rịch bò dậy, chẳng những thế còn kéo luôn cả bố.
- "Trình Chí Viễn, anh có nghe em nói không vậy? Hôm nay Eri phải đi tiêm ngừa."
Lục Tử Anh kiên nhẫn nhắc lại cho hắn thêm một lần nữa.
- "Anh nghe thấy rồi, nghe thấy rồi!"
Hắn uể oải đáp.
Cô biết những ngày qua giao cho hắn nhiệm vụ trông con thật sự rất vất vả, không đêm nào ngủ yên giấc, có những đêm phải thức kể chuyện, rồi lại hát ru, rồi lại bày trò này đến trò khác, pha sữa, thay bỉm... Và cô phải công nhận một điều, hắn làm rất tốt. Tuy ban đầu còn nhiều vụn về, nhưng bây giờ thì đã ổn hơn trước rất nhiều lần.
- "Eri phải ngoan đấy nhé, không được khóc nhè. Mẹ đi một lúc sẽ về ngay thôi."
Cô bé chẳng thèm chào tạm biệt mẹ. Vì đang trong giai đoạn mọc răng khó tránh khỏi ngứa ngáy, thứ duy nhất có thể giúp được ngay lúc này chính là chiếc mũi của bố.
Lục Tử Anh chỉ mỉm cười bất lực, hai bố con này thân thiết đến mức cô phải ganh tị rất nhiều.
Theo như những gì mà Lục Tử Anh căn dặn trước đó, sau khi tắm rửa thay quần áo xong, đến công đoạn làm khô tóc cũng tốn khá nhiều thời gian, vì cục bông nhỏ này chẳng chịu ngồi im, cứ phải vớ lấy món này rồi lại bắt lấy cái kia.
Khá đau đầu!
Đến bệnh viện, cô bé rất ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ. Nhưng chỉ được vài phút đã bật khóc nức nở vì chiếc kim đã đâm xuyên qua bắp tay non nớt.
Nhìn thấy con khóc hắn cũng rất đau lòng. Nhìn gương mặt tươi cười vài phút trước đã biến mắt, đôi mắt to tròn long lanh chứa đầy nước mắt, cái miệng nhỏ mếu máo, uất ức khóc tức tưởi, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.
Hắn lập tức vỗ về cô bé.
- "Xong cả rồi, xong cả rồi! Không đau nữa, bố đưa con đi chơi nhá!"
Gần nửa canh giờ đồng hồ sau, hai bố con đã đến một trung tâm thương mại.
Ở bên này, Lục Tử Anh cũng vừa thi xong, mọi chuyện đều rất suôn sẻ.
Ting!
- "Hôm nay bố đưa em đi tiêm ngừa, em bé Eri của bố rất ngoan, khóc rất nhiều thì phải."
Nhận được một bức ảnh chụp của hai bố con trên Instagram, một người khóc nức nở, kẻ còn lại vô tư chụp ảnh tạo đủ tư thế. Lục Tử Anh bất giác mỉm cười, cô chuyển sang chế độ cuộc gọi, cứ vậy mà gọi cho hắn.
- "Anh nghe đây."
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhắc máy.
- "Anh đang ở đâu đấy?"
Cô cũng muốn góp vui cùng hai bố con họ. Hơn nữa, thời tiết hôm nay rất thích hợp đưa Eri ra ngoài chơi.
- "À, anh đưa Eri đến Trung tâm thương mại rồi. Ban đầu còn bẽn lẽn ngại ngùng, vài giây sau thì phá phách không chịu nổi."
Trình Chí Viễn rơi vào trạng thái lực bất tòng tâm khi cô bé cứ đòi lấy mòn này đến món khác.
- "Em xong việc rồi, em đến chỗ anh ngay đây."
- "À, được. Lái xe chú ý an toàn đấy nhé, anh chờ em."
Từ chỗ trường học đến trung tâm thương mại không mấy xa, chỉ vỏn vẹn 10 phút thì Lục Tử Anh đã đến. Theo như địa chỉ mà hắn cung cấp, cô đã tìm đến nơi hai bố con đang vui vẻ mua sắm.
- "Anh lựa chọn gì thế?"
Nhìn thấy Trình Chí Viễn đang một tay bế con, tay còn lại lựa chọn thực phẩm, cô thuận miệng hỏi.
- "Đến rồi à, hôm nay em thi ổn chứ?"
Hắn tạm gác lại món đồ sang một bên, nôn nóng hỏi cô.
Lục Tử Anh mỉm cười gật đầu.
- "Vâng, rất tốt."
- "Được rồi, hôm nay cho phép em tùy ý mua thoải mái."
Hắn hào hứng nhìn cô, đáp.
- "Anh lấy đâu ra tiền nhiều thế? Phát tài rồi sao?"
Cô tò mò hỏi.
- "Phải đó."
Trình Chí Viễn thản nhiên đáp.
- "Vậy thì nên dùng số tiền đó thuê một căn hộ đi, dù sao anh cũng không thể ở mãi cùng em."
Chuyện cần nói cũng phải nói, Lục Tử Anh nhanh chóng đáp.
- "Lại nữa rồi, Eri à! Mẹ con xấu tính quá nhỉ. Không chơi với mẹ nữa, bố đưa con đi mua đồ chơi nhá!"
Nói rồi, hắn ôm theo cô bé lật đến nơi khác.
- "Trình Chí Viễn, anh đứng lại đó! Em vẫn chưa nói xong."
Lục Tử Anh nhanh chóng chạy theo hai bố con hắn.
Trình Chí Viễn không muốn chia tay, hắn càng không muốn nhìn thấy khi cô buông tay hắn và bọn họ sẽ không còn là gì nữa, cô sẽ bắt đầu với một mối quan hệ khác. Hắn chính là ích kỷ, không muốn cô thuộc về bất cứ một ai ngoại trừ hắn mà thôi.
Buổi tối đó, phải mất khá nhiều thời gian mới có thể được sự đồng ý của Lục Tử Anh cho mình ngủ lại phòng của cô. Nhưng với điều kiện, sofa chính là nơi dung thân cho hắn.
Trình Chí Viễn tay ôm theo gối và chăn bông, gương mặt có vài phần lưu luyến.
- "Anh Anh, hay anh nằm ở phía bên kia được không? Anh tuyệt đối sẽ không làm gì em đâu mà."
- "Anh còn nói nữa thì mau trở về phòng đi."
Thấy sắc mặt Lục Tử Anh có vài phần nghiêm túc, hắn cũng không dám ý kiến thêm nữa, ngoan ngoãn im lặng nằm đó.
Sau khi cô bé Eri đã ngoan ngoãn chịu đi ngủ, Lục Tử Anh cũng nhanh chóng trở lại giường. Trước khi đi, không quen ném cho hắn ánh mắt cảnh cáo.
- "Anh đừng có mà giở trò đấy!"
- "Anh giống loại người đó sao? Hớ! Em yên tâm đi ha!"
Trình Chí Viễn dùng thái độ vô cùng tự tin, trả lời.
Căn phòng nhỏ chìm trong màn đêm tỉnh mịch.
Lời của đàn ông, chỉ nên tin một phần mười, đặc biệt là loại đàn ông hay nuốt lời, không một chút uy tín như Trình Chí Viễn lại càng không.
Bằng một thế lức nào đó, Trình Chí Viễn không biết đã mò lên giường cô từ khi nào, chỉ biết lúc bản thân có thứ gì đó ôm chặt, kèm theo những hơi thở đều đặn, cùng mùi hương nam tính quen thuộc... Lục Tử Anh mơ màng nhìn về phía bên cạnh thì Trình Chí Viễn đã ngủ một giấc ngon lành kế bên mình, chẳng những thế còn chiếm hết tiện nghi, ôm chặt lấy cô.
Lục Tử Anh bừng tỉnh, vì không muốn để con thức giấc nên cô đành xử lý tên đàn ông mặt dày, vô sỉ này một cách thầm lặng tránh tạo ra tiếng ồn. Cô lập tức đẩy hắn ra xa.
- "Trình Chí Viễn!"
- "Anh nghe đây."
Bị cô làm cho thức giấc, Trình Chí Viễn mở mắt thức dậy, vẫn như chưa hề xảy ra chuyện gì, ôm lấy cô thêm một lần nữa.
Lục Tử Anh đấm liên tục vào người hắn, khó chịu lên tiếng.
- "Mau bỏ ra, anh đang làm gì vậy hả? Anh điên rồi sao? Bỏ ra!"
Vùng vẫy mãi mới có thể thoát khỏi hắn, cô hậm hực ngồi bật dậy định ôm lấy gối và chăn đi đến sofa thì đã bị Trình Chí Viễn tóm được, một lần nữa kéo cô nằm cạnh.
- "Này, em định đi đâu vậy hả?"
- "Trình Chí Viễn, gan anh đúng là to quá rồi nhỉ? Anh..."
- "Suỵt! Em khẽ tiếng một chút đi. Nếu Eri thức giấc, em sẽ là người đi dỗ dành con bé đấy!"
Trình Chí Viễn đưa tay lên môi ra hiệu, có ý bảo cô nhỏ tiếng.
Cô lườm hắn một cái, nghiến răng nghiến lợi thấp giọng răn đe.
- "Anh muốn chết đúng không? Mau bỏ ra!"
Còn tưởng hắn sẽ bị khí thế bức người này của cô làm cho sợ hãi. Nhưng xem ra Lục Tử Anh đã phải thất vọng, hắn chẳng những không hề run sợ mà ngược lại còn bạo gan hơn.
Trình Chí Viễn kéo cô sát vào người mình, ôm ấp một cách thân mật, chẳng những thế còn ép cô phải tiếp nhận nụ hôn ngọt ngào mang đầy nhớ nhung và khao khát của hắn.
Ưm!
Tuy không phải nụ hôn đầu, nhưng cảm giác vẫn mang theo một chút ngượng ngùng, một chút giận dỗi vì hành động áp bức người khác này của hắn.
Lục Tử Anh lập tức cắn một cái thật mạnh vào môi hắn khiến hắn vì đau đớn mà buông tha cho cô.
Aaaaaaa!
Mặc dù bị cô cắn đến chảy máu, hắn vẫn ngoan cố ôm lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô, không cho cô có cơ hội rời xa.
- "Em đừng cử động, một chút thôi. Anh chỉ ôm em một chút thôi mà!"
Rất nhanh, hắn đã dùng chiến thuật lạt mềm buột chặt để dỗ dành cô. Trình Chí Viễn vùi mặt vào hõm vai trắng trẻo sâu hút của cô, hít thở hương thơm tươi mát, nhỏ giọng thì thào bên tai cô.
Lục Tử Anh càng cố gắng gỡ bỏ bàn tay hắn thì bàn tay ấy càng thêm siết chặt. Hết cách, cô bất lực để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm, bản thân cô vờ ngủ là xong.
Nhận thấy cô đã không còn chống cự nữa, hắn mỉm cười bày tỏ tâm sự trong lòng mình với cô.
- "Anh Anh, anh yêu em rất nhiều, yêu hơn những gì em nghĩ đấy! Những ngày qua anh đã cố gắng thay đổi, tất cả là vì em và Eri. Em đừng giận và cũng đừng giữ khoảng cách với anh nữa, chúng ta làm lại từ đầu đi, có được không?"
Những lời ngọt ngào này từ hắn, tốt hơn hết ngay lúc này chính là giả vờ như không nghe thấy, hoặc dứt khoát chấm dứt nó bằng một câu chuyện khác. Bằng không, chắc chắn sẽ bị hắn làm cho xiêu lòng, vì tài năng ăn nói của Trình Chí Viễn thật sự rất tốt.
- "Nếu anh còn không ngủ, em sẽ đi đấy!"
Cô khẽ đáp.
Thôi vậy, bây giờ có thể tiến đến bước này đã là quá may mắn rồi. Tạm thời cứ chìu theo ý cô muốn, với năng lực hơn người của hắn, còn sợ gì sau này không thuyết phục được Lục Tử Anh chứ.
Trình Chí Viễn mỉm cười hài lòng ôm lấy cô, cứ như thế cả hai cùng nhau trải qua một buổi tối đầy ấm áp.