- "Tử Anh, cậu mau đi hâm lại bánh táo đỏ đi, mình sẽ trông Eri. Nào, lại đây với dì nhé! Eri của chúng ta đáng yêu quá đi, mới mấy ngày không gặp đã lớn nhiều rồi. Bọn trẻ con lớn nhanh thật đấy!"
Lệ Mỹ Kỳ ôm bé con trên tay, thơm lấy chiếc má hồng hào phúng phính, cưng chiều đáp.
- "Phải đó, mới ngày nào chỉ bé tí tẹo, bây giờ đã lớn hơn nhiều rồi."
- "Tử Anh, con bé chỉ giống cậu mỗi mái tóc dày đen này thôi đấy!"
Lệ Mỹ Kỳ nhìn cô bé, lên tiếng đáp.
- "Hết Trình Chí Viễn rồi lại đến cậu. Hai người nhất định phải nói những lời khiến mẹ đứa trẻ buồn bã mới vui đúng không?"
Lệ Mỹ Kỳ bật cười, nhanh chóng hòa giải.
- "Đâu có, đương nhiên vẫn còn một thứ giống cậu rồi. Giới tính đó!"
Lục Tử Anh lắc đầu ngán ngẩm, cô bạn này so với đứa em ngổ ngược Bạch Dĩ Thần thì đúng là trời sinh một cặp.
Nhắc mới nhớ, chuyện sinh em bé cô còn chưa thông báo cho cậu ta biết. Cho dù có nói, cậu ta chắc chắn cũng không đến được. Nói không chừng bây giờ đang cắm đầu vào đóng bài vở, ngoan ngoãn làm tròn bổn phận người con trai duy nhất của gia đình, lấy đâu rảnh rỗi để chạy đến đất Pháp này.
Thấy Lục Tử Anh đang bận rộn tập trung xếp lại chỗ đồ mình vừa mua đến. Lệ Mỹ Kỳ do dự một chút, rồi lên tiếng hỏi.
- "Cậu và Trình Chí Viễn đó... Hai người cứ sống vậy sao?"
- "Không đâu, một khoảng thời gian nữa anh ấy sẽ đi ngay thôi. Sao vậy?"
Lục Tử Anh nhanh chóng đáp.
- "Không có, chỉ là mình thấy hai người đã chia tay nhau. Nếu còn sống cùng nhau như vậy chắc chắn sẽ xảy ra không ít bất tiện."
Nhận được ánh mắt đầy rẫy tò mò của Lục Tử Anh, Lệ Mỹ Kỳ cũng không úp mở nữa, cứ thế mà nói thẳng với cô.
- "Ây dô, thì chính là chuyện cậu sẽ tìm cho mình một người đàn ông tốt, xứng đáng hơn với cậu."
Nghe xong, Lục Tử Anh chỉ biết bật cười. Còn tưởng là chuyện gì to tát, hóa ra lại là chuyện này.
- "Mình không có ý định tìm hiểu bất cứ một ai nữa đâu. Đối với mình bây giờ ngoại trừ Eri ra thì là việc nhanh chóng học nhanh nhất có thể để về lại Trung Quốc mà thôi."
Như nhớ ra chuyện gì, cô vội vã đứng dậy, chạy đến ngăn kéo tủ lấy ra một sấp tài liệu.
- "À đúng rồi, Mỹ Kỳ à. Cậu giúp mình trông Eri một lúc nhé, mình phải đến căn hộ của Bella, trả cho cô ấy một số tài liệu. Ngày mai đến hạn nộp bài rồi, cô ấy rất cần, mình không thể chậm trễ."
- "Ừ được, cậu lái xe cẩn thận đấy."
Lệ Mỹ Kỳ nhắc nhở.
- "Mình biết rồi, đi nhé!"
Lục Tử Anh tạm gác lại mọi việc, nhanh chóng cầm lấy túi xách vội vã ra ngoài.
Đứng dưới tòa nhà cao lớn, Lục Tử Anh rất nhanh đã rời khỏi hầm đỗ xe tiến vào trong.
Vừa hay, Nghiên Tiểu Hy đứng cách đó không xa đang đi hướng ngược lại tiến đến bãi đỗ xe. Trong khoảnh khắc dường như có thể chạm mặt nhau thì một giọng nói của nam giới từ đằng xa vọng đến. Cả hai cứ như vậy mà lướt qua nhau.
- "Cô à! Xin chờ một chút."
Nghe như có người gọi, Lục Tử Anh đành nán lại để xem có chuyện gì. Tên bảo vệ rất nhanh đã đi đến, trong giọng nói có chút gấp rút.
- "Thật ngại vì đã làm ảnh hưởng đến cô, nhưng vừa nãy có một chiếc xe trong lúc lui ra khỏi bãi đỗ đã sơ ý làm va chạm một chiếc xe. Theo như chúng tôi chiết xuất camera ghi lại thì chính là xe của cô ạ. Bây giờ người gây ra lỗi đang ở dưới bãi đỗ chờ cô đến giải quyết, phiền cô một chuyến rồi. Thành thật xin lỗi."
Sao lại là lúc này chứ?
Dù sao cũng là tai nạn, chắc chắn họ không cố ý.
- "Được, tôi đi cùng anh."
Đến khi cô quay trở lại bãi đỗ, cũng là lúc chiếc xe của Nghiên Tiểu Hy vội vã chạy lướt qua cô.
Người gây ra sự cố là một người đàn ông người Pháp, thấy cô đã đến, ông ta vô cùng lịch sự nhận lỗi và sẽ chịu toàn bộ chi phí thiệt hại.
- "Thật sự xin lỗi, tôi quá vội nên không chú ý."
- "Không sao đâu thưa ông, chỉ là một vết xước nhỏ, không nghiêm trọng."
Người đàn ông vẫn kiên quyết chịu bồi thường cho cô. Hết cách, cô cũng đành chấp nhận. Thật sự mà nói vết xước đó không lớn, cô cũng có thể tự chi trả. Huống chi ông ta cũng đã rất thành tâm nhận lỗi, cô đâu phải lòng dạ nhỏ nhẹn.
- "Cô thích thiết kế trang sức sao?"
Nhìn chỗ tài liệu, cùng một số quyển sách liên quan đến thiết kế, còn cả những quyển tạp chí nói về những mẫu trang sức đá quý. Người đàn ông mạnh dạn đoán cô là người rất am hiểu, hoặc đặc biệt có niềm đam mê với thiết kế.
- "A, vâng. Tôi học chuyên ngành thiết kế trang sức thưa ông."
Người đàn ông nở nụ cười thân thiện, lập tức lấy ra một tấm danh thiếp, đưa nó cho cô.
- "Tôi là Chen, là giám đốc của Noble chuyên thiết kế trang sức đá quý, rất vui được gặp cô. Nếu cô cần gì thì cứ đến tìm tôi, tôi rất sẵn lòng."
Lục Tử Anh mỉm cười nhận lấy tấm danh thiếp.
- "Vâng."
Bọn trẻ con đúng là lớn rất nhanh, mới đó mà Eri đã gần được một tuổi, nghịch ngợm chẳng thua gì khi còn ở trong bụng mẹ.
Vì Lục Tử Anh bận việc đến trường, cô bảo mẫu hôm nay lại xảy ra chuyện đột xuất. Vốn dĩ hắn còn tưởng hôm nay sẽ đến cuộc hẹn trước đó gặp bạn bè, ai ngờ lại không như những gì hắn nghĩ trước đó. Vậy nên Trình Chí Viễn chỉ còn cách mang theo con đến chỗ hẹn.
Nhìn thấy hắn ôm theo một bé gái đến, tất cả những người có mặt trong căn phòng đó đều hết sức kinh ngạc, không tin vào những gì nhìn thấy.
Cậu bạn Wilson bỏ luôn bàn bi a dang dở, vội vã mang theo cây cơ chạy luôn đến chỗ hắn.
- "Gì vậy? Cậu đang làm trò gì vậy? Sao lại mang con đến luôn vậy hả?"
Hắn thở dài, chán nản đáp.
- "Hết cách rồi. Eri à, mau chào chú đi con."
Vừa nói, hắn vừa giúp cô bé vòng tay quanh ngực, cúi đầu thay cho câu chào hỏi. Cô bé cũng rất phối hợp theo những trò chơi của bố, ngoan ngoãn vâng lời.
Wilson cũng không thể phủ nhận, bé con này quá mức đáng yêu, mỗi lần gặp cậu ta đều cười rạng rỡ, cô bé cũng rất thích chơi cùng cậu ta.
- "Trình Chí Viễn, nhìn đi. Cậu nhìn xung quanh đi, ai ai cũng đều đang nhìn cậu với ánh mắt cười cợt quái dị đấy!"
Đúng thật, bọn người quanh đó từ lúc hắn bước vào đều đã nhìn hắn. Cũng phải thôi, những chỗ như này ai lại mang theo trẻ con đến chứ? Lại còn là một tên thanh niên đang độ tuổi trưởng thành như hắn,trông chẳng khác nào người đàn ông của gia đình, vừa phải trông con phụ vợ đến mức đi chơi cũng phải ôm theo đứa trẻ.
- "Thì có làm sao đâu chứ, bọn họ chắc chắn là đang ganh tị chứ còn sao nữa. Ai đời ở tuổi này đã có con gái, còn đáng yêu đến mức này. Và quan trọng là người đó lại là Trình Chí Viễn, một người tuấn tú, phong độ... Ha con ha!."
Mặc dù không hiểu bố nói những gì nhưng cô bé vẫn thích thú cười tươi như hoa.
Mặt dày, vô sỉ, kêu ngạo, hoang đường, chỉ có thể là Trình Chí Viễn.
Nói rồi hắn ôm lấy con gái, hai bố con cứ vậy mà hiên ngang bước vào trong, mặc kệ tên Wilson đang càu nhàu.
Hắn vừa ngồi vào ghế, một số người bạn không biết tình hình thế nào, lòng đầy thắc mắc, nửa thật nửa đùa hỏi.
- "Con gái hay em gái vậy?"
Một người khác lại nói thêm.
- "Giống cậu ta như đúc, cậu còn phải hỏi sao?"
- "Phải đấy, giống nhau đến mức này còn hỏi sao?"
Trình Chí Viễn hiên ngang đáp lại lời bọn họ.
Cả bọn được một phen cười khoái chí.
- "Năm 20 tuổi của cậu làm nên chiến tích này cũng xem như đáng tự hào rồi còn gì."
Một trong số ba người lên tiếng trêu.
- "Ây dô, em gái bé nhỏ này không phải muốn là có đâu đấy. Đừng có mà trêu chọc con gái tôi."
Tuy chưa đầy một tuổi, nhưng tóc của cô bé vô cùng nhiều. Mái tóc ngắn này được hắn cột thành hai chùm nhỏ hai bên, tiện tay cắt luôn cho cô bé một chiếc mái ngang vô cùng phù hợp với gương mặt bầu bĩnh đáng yêu.
Người ta hay nói, con gái chính là người tình kiếp trước của bố, theo hắn thấy thì không sai. Bởi vì cô bé luôn bám lấy hắn như chiếc đuôi nhỏ, đến ngủ cùng vùi vào cánh tay hắn như một con mèo nhỏ. Có con gái như thế, ai lại không yêu cho được.
Cả ngày vui chơi đầy mệt mỏi của hai bố con mau chống qua đi. Trình Chí Viễn sau khi nhận được vô số cuộc gọi từ Lục Tử Anh cũng nhanh chóng tạm biệt những người bạn rồi bế con trở về nhà trả lại cho cô.
Biết được hắn đưa con đến những nơi như thế, Lục Tử Anh vô cùng khó chịu. Cô không thích hắn đưa con đến những nơi xa hoa, vui chơi của hắn. Đơn giản là vì những nơi đó không tốt, chưa kể khói thuốc lá có thể ảnh hưởng đến sức khỏe của trẻ nhỏ, và cả những tiếng ồn ào... Nói chung, cô đã trách hắn một trận rất căng thẳng.
Trong căn nhà này, Lệ Mỹ Kỳ vẫn hay trêu chọc rằng, nhìn ba người bọn họ, hai lớn một bé trông chẳng khác gì ba chị em. Vì Lục Tử Anh suốt ngày hay nghiêm khắc, còn Trình Chí Viễn thì chẳng khác nào cô bé Eri, hắn vẫn rất vô tư như bọn trẻ con vậy, chỉ khác ở tuổi tác.
Nhìn đi nhìn lại thì Lệ Mỹ Kỳ nói không sai, họ chẳng khác gì chị gái và hai em nhỏ.
- "Sau này anh sẽ không đưa con đến những nơi vậy nữa, em đừng giận nữa mà!"
Nhìn thấy sắc mặt của cô có chút căng thẳng, Trình Chí Viễn thấp giọng nhận lỗi.
- "Anh, khi nào thì sẽ rời khỏi đây vậy?"
Lục Tử Anh nghiêm túc nhìn hắn.
Nếu còn để hắn ở đây sống cùng cô và Eri, làm sao cô có thể dứt khoát bỏ đi tình cảm của hai người kia chứ.
- "Eri à, chúng ta đi tắm thôi con ha. Chơi cả ngày rồi, hôm nay sẽ đổi sang truyện cổ ghim được không? Chúng ta mau đi thôi."
Trình Chí Viễn hoàn toàn không cho những lời này vào tai, hắn mặc kệ những gì cô đang nói, cứ thế mà đem Eri ra làm cái cớ để trốn tránh vấn đề này.
Lục Tử Anh có phần bất lực nhìn theo bóng dáng hai bố con của hắn. Lần nào cũng vậy, hễ cô đề cặp đến vấn đề này hắn đều không cho cô câu trả lời thỏa đáng.