Hôm nay, sau khi làm xong việc đang chuẩn bị ra về thì bất ngờ gặp phải Nghiên Tiểu Hy, cô ta mỉm cười đi đến khoác lấy tay hắn, cứ như cả hai chưa hề xảy ra chuyện gì, cũng mặc kệ luôn những lời mà hôm đó hắn đã nói.
- "Chí Viễn, chúng ta lâu rồi không cùng nhau uống rượu, em thật sự rất nhớ anh đó!"
Trình Chí Viễn thở dài nhìn cô ả, người phụ nữ này thật sự bị hắn làm đến say mê như điếu đổ, vẫn một mực kiên quyết bám lấy hắn.
- "Để khi khác được không? Hôm nay anh có chút việc."
- "Chúng ta đã rất lâu rồi không gặp nhau, làm bạn bè cũng không thể nể mặt em một chút sao?"
Nghiên Tiểu Hy vẫn ôm lấy cánh tay hắn, nũng nịu trách móc.
- "Không phải. Nhưng anh thật sự không thể đi được."
Ngay lập tức, Nghiên Tiểu Hy đặt lên môi hắn một nụ hôn.
- "Em thật sự rất nhớ anh!"
Hành động bất ngờ này khiến hắn không kịp phản ứng, Trình Chí Viễn nhanh chóng gỡ luôn cánh tay cô ta ra khỏi người mình, khó chịu đáp.
- "Chẳng phải anh đã nói rõ rồi sao? Em cố tình không hiểu đúng vậy không?"
- "Phải đó"
Nghiên Tiểu Hy không một chút do dự, dứt khoát trả lời.
- "Em chấp nhận làm người phụ nữ trong bóng tối. Anh cứ việc chịu trách nhiệm với cô ta, không sao cả. Chờ đứa bé được sinh ra, chỉ cần anh chu cấp hàng tháng. Loại người như Lục Tử Anh chắc chắn không cần phải có anh bên cạnh, cô ta thì thiếu gì đàn ông chứ? Chí Viễn, anh cũng thích em mà đúng không?"
Nghiên Tiểu Hy không biết xấu hổ còn ngang nhiên đề nghị bản thân chấp nhận làm người thứ ba lặng lẽ bên cạnh hắn, khiến Trình Chí Viễn được một phen kinh ngạc.
- "Em có biết mình đang nói gì không?"
- "Đương nhiên em biết. Chí Viễn, em yêu anh, thật sự rất yêu anh. Anh là người đàn ông đầu tiên khiến em tự nguyện làm điều đó."
Nghiên Tiểu Hy dùng nét mặt nghiêm nghị, đáp lại lời hắn.
- "Anh thừa nhận bản thân anh không phải người tốt lành gì, nhưng anh tuyệt đối không phải loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ. Anh đi đây, em sau này nếu không có việc gì quan trọng thì đừng tìm anh."
Mặc dù không mấy cam tâm nhưng Nghiên Tiểu Hy vẫn cố gắng nặn ra nụ cười. Cô ta vẫn có niềm tin, Trình Chí Viễn chắc chắn sẽ tìm đến mình, không gì phải vội.
Lái xe về đến nhà cũng đã muộn, Trình Chí Viễn di chuyển bước chân chậm rãi tránh tạo ra tiếng ồn. Vừa bật đèn, hắn bất ngờ khi nhìn thấy Lục Tử Anh không biết vì nguyên nhân vì mà ngủ quên trên sofa.
Thấy vậy, hắn nhanh chóng đi đến, hắn còn chưa kịp bế cô dậy đưa cô trở về phòng ngủ thì Lục Tử Anh đã bị hắn làm cho tỉnh giấc.
- "Sao khi không em lại ngủ ở đây vậy? Đã trễ lắm rồi, em như vậy sẽ ảnh hưởng đến bé con thì phải làm sao đây?"
Trình Chí Viễn lo lắng, thấp giọng hỏi.
- "Dĩ Thần vẫn chưa về, tôi không yên tâm nên ngồi chờ, trong lúc chờ nên ngủ quên mà thôi."
Cô đưa tay dịu mắt, bộ dạng mệt mỏi, khẽ đáp.
Đúng là Bạch Dĩ Thần ra ngoài vẫn chưa về, cô cũng đang chờ đợi cậu ta. Một phần khác, cũng là chờ hắn. Chỉ là cô không muốn thừa nhận chuyện này mà thôi.
Hắn còn tưởng cô đang chờ mình, trong lòng còn có vài phần vui vẻ. Hóa ra lại không phải, tất cả chỉ vì cái tên thích gây chuyện Bạch Dĩ Thần kia mà thôi.
- "Đi thôi, anh đưa em lên phòng ngủ, đã khuya lắm rồi! Còn Bạch Dĩ Thần, anh sẽ chờ cửa cậu ta, em đừng lo."
Nói rồi hắn đỡ lấy cánh tay cô, dìu cô lên tầng.
Đến khi Lục Tử Anh đã ngoan ngoãn nằm trên giường, hắn chu đáo đắp lại chăn bông cho cô. Chuẩn bị rời đi thì Lục Tử Anh khẽ gọi.
- "Chí Viễn!"
- "Ừ, anh nghe đây."
Hắn dịu giọng, đáp.
Lục Tử Anh nắm chặt hai tay, do dự một lúc mới cất giọng hỏi.
- "Anh, không hối hận chứ?"
- "Có chứ."
Hắn thẳng thắn trả lời, mà cô cũng bị chính câu nói này của hắn làm cho một kinh ngạc. Không để cô phải nghĩ ngợi, Trình Chí Viễn nở nụ cười, nhanh chóng nói thêm.
- "Hối hận vì trước đây đã quyết định bồng bột, để em phải chịu đựng một mình. Nhưng bây giờ anh đã thay đổi thật rồi, bằng chứng là mỗi ngày anh đều cố gắng để em cảm thấy tin tưởng và tha thứ cho anh."
- "Nếu cả cuộc đời này tôi vẫn không thể tha thứ cho anh, thì sao?"
Lục Tử Anh nét mặt nghiêm nghị, hỏi hắn.
- "Vậy thì tốt, kiếp sau anh lại có cái cớ để tìm gặp em một lần nữa."
Người đàn ông này từ trước đến giờ đều vẫn thích nói năng tùy hứng như vậy. Trình Chí Viễn là người tính cách thẳng thắn, tài ăn nói vô cùng lợi hại. Cũng đúng, kiểu đàn ông như hắn đi đến đâu đều không ít phụ nữ nhìn đến, miệng lưỡi ngọt ngào như vậy ai lại chẳng thích.
Bên dưới tầng có tiếng động. Có lẽ, Bạch Dĩ Thần đã về đến. Hắn chu đáo đắp chăn lại cho cô, xong cũng lập tức rời đi.
Vừa về đến phòng, Bạch Dĩ Thần nhìn hắn với con mắt đầy câm hận, hắn cũng không mấy xa lạ với kiểu cách này của cậu ta, nên chẳng để tâm đến, cứ tiếp tục lấy quần áo, chuẩn bị đi tắm.
- "Họ Trình kia, nói chuyện chút đi."
- "Đã nói bao nhiều lần rồi, gọi tôi là anh rể cậu sẽ chết sao?"
Hắn chống hai tay, cau mày trách vấn.
- "Người phụ nữ ở CLB ban nãy là ai vậy hả? Trả lời đi."
Đột nhiên nghe Bạch Dĩ Thần hỏi khiến hắn có chút kinh ngạc. Hóa ra cậu ta cũng đến CLB và còn nhìn thấy hắn và Nghiên Tiểu Hy đang ở một góc trò chuyện.
Trình Chí Viễn im lặng một lúc, hắn còn chưa kịp mở miệng thì Bạch Dĩ Thần không chịu được cơn giận, lập tức lau đến tóm lấy cổ áo của hắn, đấm cho hắn một cái ngã lăn ra sàn.
- "Cái thằng này! Cậu điên sao?"
Bạch Dĩ Thần lại lần nữa đi đến, tóm lấy cổ áo hắn, gằn giọng quát.
- "Phải đó, tôi đang điên đây này! Anh đúng là đồ khốn nạn, cặn bã. Chị tôi đúng là xui xẻo mới vớ phải loại đàn ông giống như anh đấy!"
Trình Chí Viễn tức giận đẩy Bạch Dĩ Thần sang một bên, lau nhanh vết máu trên khóe miệng, hậm hực trả lời.
- "Đừng nghĩ tôi không dám đánh cậu đấy!"
- "Hớ, tôi còn sợ anh đánh sao? Lập tức cút khỏi đây cho tôi, chị tôi không cần loại đàn ông như anh chăm sóc."
Cốc! Cốc! Cốc!
Lục Tử Anh đẩy cửa bước vào, trước mắt là hai người đàn ông đang ngồi bệt trên sàn nhà, trong sắc mặt có chút kinh ngạc khi nhìn thấy cô. Nhìn thấy trên khóe miệng Trình Chí Viễn có vết máu, cô cau mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhìn hai người bọn họ.
- "Hai người đang làm gì vậy? Lại đánh nhau sao?"
Bạch Dĩ Thần nở nụ cười hiền hòa, nhanh chóng đổi thành tư thế khoác lấy vai hắn, còn thuận tiện vỗ vài cái.
- "Chỉ là giành giường mà thôi, bọn em xong ngay đây. Chị về phòng ngủ đi, đi lại ban đêm không tốt đâu."
Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn sang cậu ta bằng ánh mắt khinh bỉ, xong cũng không thể không cùng cậu ta diễn nốt màn kịch này. Hắn gật đầu, miễn cưỡng đáp.
- "Ừ, phải đó. Em mau về phòng ngủ đi. Chuyện đàn ông, giải quyết nhanh ngay thôi."
- "Hai người nếu còn đánh nhau thì lập tức ra khỏi đây đi. Đúng là ấu trĩ!"
Lục Tử Anh không thèm nói đến nữa, chỉ để lại một câu cảnh cáo rồi cũng bỏ đi về phòng.
Khi nãy, là vì chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, hơn nữa cậu ta cũng không muốn cô phải biết đến những chuyện này. Vậy nên đã cố tình diễn vở kịch giành giường để tránh làm cô nghi ngờ. Nhưng Bạch Dĩ Thần nào biết, cô vốn dĩ đã biết chuyện này từ lâu.
- "Tên khốn này, ngày mai anh lập tức dọn đồ ra khỏi đây. Đi đâu mặc xác anh, đừng đến làm phiền chị tôi nữa!"
Câu chuyện rất nhanh đã trở lại, Bạch Dĩ Thần ném cho hắn một ánh mắt cảnh cáo rồi lật đật trèo lên giường.
- "Đúng là bực mình chết đi được."
Trình Chí Viễn lồm cồm ngồi dậy, mang theo bộ quần áo, hậm hực bỏ đi xuống tầng.
Xem ra hôm nay, người ngủ sofa chính là hắn. Khi không xui xẻo lại bị tên Bạch Dĩ Thần này làm rối tung mọi chuyện, đến cả chiếc giường cất công giành được cũng bị chiếm mất. Thôi vậy, chịu đựng hết đêm nay, để tên nhãi đó có thể ngủ ngon một giấc lấy sức khỏe còn trở về Trung Quốc.
Hôm nay cô và hắn đưa Bạch Dĩ Thần đến sân bay, mặc dù không mấy yên tâm, nhưng bữa tiệc nào cũng tàn, cậu ta cũng phải về Trung Quốc ngoan ngoãn học tập, chẳng thể lêu lổng mãi.
- "Chị, em đi đây. Chị nhớ chăm sóc cho mình thật tốt đó! Thích ăn gì thì cứ kêu tên bội bạc đó mua là được. Tốt nhất chị nên hành hạ, để hắn không có thời gian đi làm những chuyện vớ vẩn. Em nói nhé, vận đào hoa trên người hắn dài lắm, chị phải cẩn thận loại người này đó."
Vừa nói, ánh mắt ghét bỏ của Bạch Dĩ Thần lại chuyển hết lên người Trình Chí Viễn đứng cạnh đó.
Lục Tử Anh thở dài, đáp.
- "Chị biết rồi, em đừng lo."
- "Chị là người lúc nào cũng khiến em không yên tâm đấy! Bảo đừng lo lại càng lo hơn. Mà này, khi nào chị sinh bé con, em sẽ bay sang đây với chị. Chờ em đấy nhé!"
Thằng nhóc này từ khi nào lại biến thành bộ dạng ông cụ non như thế chứ. Nhưng cô cũng không thể phủ nhận, Bạch Dĩ Thần là người sống rất tình cảm, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.
- "Được rồi, em còn nhớ những gì đã hứa với chị không?"
Lục Tử Anh nghiêm túc hỏi.
- "Không dám quên. Trời ạ! Em còn đang soạn một số câu thoại để về tiện đường ăn nói với dì và dượng. Chị ở đây nên cầu may cho em, cầu cho em qua ải một cách trót lọt."
Nói rồi, Bạch Dĩ Thần lập tức đi đến ôm chằm lấy cô, vẫn là có chút không nỡ.
- "Chị, em đi nhé!"
- "Đi cẩn thận đấy."
Cô là con gái duy nhất của Lục gia, là lá ngọc cành vàng của ông Lục. Bởi vì năm xưa, ông bà Lục bị hiếm muộn, sức khỏe bà Lục không tốt, lại không có duyên đường con cái. Cũng may mắn thay, ông trời rũ lòng thương sót. Cuối cùng bà Lục cũng mang thai, và sinh ra cô. Từ nhỏ, Bạch Dĩ Thần cũng hay được đưa đến Lục gia, nên Lục Tử Anh sớm xem Bạch Dĩ Thần giống như em trai ruột thịt của mình.
Trước khi vào trong, Bạch Dĩ Thần vẫn không quên đi đến chỗ hắn, nhẹ nhàng hâm dọa để lại một chút uy phong nơi đất Pháp.
- "Đừng quên đấy! Nếu anh dám làm chị tôi buồn..."
- "Thì tôi sẽ không tha cho anh, đúng chứ?"
Trình Chí Viễn mệt mỏi nhắc lại câu nói mà hằng ngày đều phải nghe Bạch Dĩ Thần hát mãi bài ca muôn thuở.
Những lời hâm dọa, mắng mỏ này của Bạch Dĩ Thần, hắn đã quá quen tai. Nói đúng hơn là nghe đến ngấm vào trong đầu óc.
Trình Chí Viễn ném cho cậu ta một ánh mắt chán ghét, khinh bỉ nói thêm.
- "Hớ! Dựa vào cậu sao? Nằm mơ đi. Được rồi, mau đi đi. Không hẹn gặp lại ha!"
Bạch Dĩ Thần bị thái độ dửng dưng này của hắn chọc cho một phen tức đến nói chẳng nên lời. Cậu ta không thèm nói nữa, lật đật kéo theo hành lý đi vội vào trong, dù sao cũng đã đến giờ chuyến bay khởi hành.