- "Anh bế con từ sáng đến giờ, không thấy mệt sao?"
Cô nhìn hắn đang quấn quýt bên chiếc nôi nhỏ, lên tiếng hỏi.
- "Khi đó anh đúng là rất sợ khi nghe em nói đến sự tồn tại của đứa trẻ, thậm chí anh còn dám nghĩ đến việc đó. Cảm ơn em, vì đã kiên quyết bảo vệ con và để anh có cơ hội trở thành một người ba. Nếu không, chắc chắn anh sẽ phải ân hận."
Trong cuộc sống này, được làm ba, làm mẹ là một điều vô cùng thiêng liêng cao cả. Độ tuổi 20, còn quá nhiều bất đồng, nông nổi, khi những cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu. Trình Chí Viễn lại phải học sách làm một người bố tốt, có thể cáng đáng mọi việc. Hắn của vài tháng trước chính là một kẻ không có trách nhiệm, thích chơi bời, tụ tập, hòa mình vào những bữa tiệc xa hoa. Hắn của bây giờ đang ra sức học cách chăm sóc con, học cách làm một người bố, thay đổi bản thân mình, thay vì lái xe đến những cuộc hẹn thì hắn lại chọn cách quấn quýt bên con.
Sau vài lần học lỏm được từ cách Lục Tử Anh chăm sóc con, nào là thay bỉm, pha sữa rồi đến tắm... Trình Chí Viễn cũng bỏ túi được một số thứ.
Bé con của cả hai mới đó đã được năm tháng tuổi, bắt đầu biết nhìn vào những người xung quanh, ư a hòa vào câu chuyện của bố mẹ.
Lục Tử Anh hôm nay đã đến trường, cô sẽ bắt đầu lại việc học dang dở. Trước khi đi, cô có gọi cho bảo mẫu đến phụ cô trông chừng Eri, nhưng Trình Chí Viễn đã nhận luôn phần việc về mình mà không cần đến bảo mẫu. Vừa hay hôm nay hắn không có lịch học, có thể phụ cô trông con.
Ban đầu, cô đúng là không yên tâm giao con cho hắn chăm nom. Nhưng Trình Chí Viễn cứ luôn miệng khẳng định bảo đảm, cô chỉ còn cách miễn cưỡng chấp nhận.
Hắn bế lấy bé con đặt trên sofa, bắt đầu cuộc trò chuyện của hai bố con. Một người luyên thuyên nói, kẻ còn lại ư a góp một chút sức nhỏ vào câu chuyện của bố, thi thoảng còn nở nụ cười tươi tắn, trông điệu bộ đáng yêu vô cùng.
- "Con nói xem, nếu ông bà biết được sự tồn tại của con sẽ như vào nhỉ."
Hắn còn đang lo lắng, đến khi trở về Trung Quốc phải giải thích như thế nào về việc mình có một đứa con gái, để ông bà Trình có thể hiểu và chấp nhận.
Bà Trình từ nhỏ đến lớn đều thương yêu, cưng chiều hắn vô điều kiện. Theo như hắn biết thì bà chắc chắn sẽ hoảng hốt và không khỏi vui mừng. Còn ông Trình, đương nhiên sẽ mắng hắn một trận te tua tơi tả, thậm chí có khi còn bị đuổi cổ khỏi nhà.
Cũng đúng, cho hắn sang Pháp du học. Vậy mà hết lần này đến lần khác đều nghe toàn những chuyện hoang đường mà hắn làm, lần trở về còn mang theo con gái. Không bị mắng mới là lạ!
Tuy không hiểu những gì mà hắn đang nói, nhưng cô bé vẫn trưng đôi mắt to tròn nhìn hắn, khuôn miệng nhỏ nhắn cười tươi tắn.
- "Đáng yêu đến mức này ai lại không yêu chứ. "
Hắn cưng chiều nhìn cô bé, nhỏ giọng đáp.
Hai bố con chơi đùa được một lúc, đến khung giờ mà Lục Tử Anh căn dặn. Hắn bế cô bé đặt lại vào chiếc nôi, bản thân lại xuống phòng bếp cân, đo, đong, đếm pha sữa cho con.
Trình Chí Viễn dần dần ra dáng một ông bố bỉm sữa, nhưng vẫn còn rất vụng về.
Cô bé cũng rất thích bám bố, hầu như mỗi lần được hắn bế, cho dù ngồi yên một chỗ cũng chẳng khóc lóc, chỉ cần được bố ôm trong lòng là đủ.
Nửa ngày trời chơi với con, nào là pha sữa, thay bỉm, tắm rửa thay quần áo. Cuối cùng, cô bé cũng chịu ngoan ngoãn ngủ một giấc.
Dù là vậy, nhưng hắn vẫn không rời khỏi chiếc nôi, hắn sợ cô bé thức giấc không nhìn thấy ai bên cạnh rồi lại òa khóc.
Trình Chí Viễn đúng là lo xa quá rồi!
Buổi tối, Lục Tử Anh đã về đến nhà. Cả ba người, hai lớn một bé quây quần bên chiếc giường lớn, bày đủ trò để chơi với con.
- "Nhìn xem, đến cả khi cười cũng giống anh đấy."
Trình Chí Viễn hào hứng nhìn cô bé, nhanh chóng khoe mẽ với cô.
Đúng là ganh tị biết mấy!
- "À đúng rồi, hôm nay đến lớp vẫn ổn chứ?"
Suýt nữa thì quên mất hỏi cô chuyện đến lớp. Dù sao cũng đã gần hơn một năm không đến trường, hắn muốn biết cô thích nghi có tốt không, có khó khăn gì hay không.
- "Không có, rất tốt. Mọi thứ vẫn giống trước đây vậy."
Hắn mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
- "Vậy thì tốt."
- "Em không phải trẻ nhỏ, đã từng tuổi này rồi còn xa lạ trường lớp sao? Anh lo xa quá rồi đó!"
Cô liếc mắt nhìn hắn, cười trừ.
Nhận ra bản thân mình đúng là suy nghĩ hơi nhiều, cũng thấy ngượng ngùng với cô. Ngay lập tức, hắn đành đánh trống lảng để câu chuyện đi vào quên lãng mà ôm lấy con gái, nói với giọng cưng chiều.
- "Ừ, đúng là bố có hơi lo xa Eri nhỉ."
- "Anh không đến CLB sao?"
Lục Tử Anh mỉm cười, lên tiếng hỏi.
Mấy hôm nay không thấy hắn đến CLB làm việc nữa, cô cũng cảm thấy tò mò.
- "Anh đi ngay đây, còn phải kiếm tiền mua sữa cho con. Không thể lười biếng mãi. "
Nói rồi, hắn hôn lấy bé con. Đúng là không nỡ bỏ đi chút nào, chỉ muốn dành hết thời gian rảnh rỗi để bên con. Chỉ là, ví tiền của hắn không cho phép. Trước kia có thể sống phó mặc cho đời, bây giờ còn phải lo cho con, hắn không thể lơ là.
- "Anh đi đây."
Vừa đặt chân ra khỏi cửa nhà đã nhìn thấy Nghiên Tiểu Hy. Cô ta hiên ngang xuất hiện ở đây, trên tay còn mang theo một giỏ trái cây đến, trông nét mặt vô cùng tự tin.
- "Em đến đây làm gì?"
Hắn theo phản xạ nhìn một lượt quan sát xung quanh căn nhà, đến khi xác định được an toàn, hắn kéo lấy tay Nghiên Tiểu Hy vội vã đưa cô ta vào trong xe. Để Lục Tử Anh nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
- "Này, anh làm trò gì vậy hả? Mau bỏ em ra."
Nghiên Tiểu Hy vùng vằng không chịu phối hợp, nhưng sức của cô ta làm sao có thể chống lại được sức của một người đàn ông. Rất nhanh, cô ta đã bị hắn nhét vào trong xe.
- "Ai cho phép em đến đây vậy hả?"
Hắn cau mày, khó chịu hỏi.
- "Tại sao em lại không được đến chứ? Em và cô ta trước đây từng là bạn, Lục Tử Anh thuận lợi sinh con, em đương nhiên phải đến chúc mừng. Anh cần gì phải căng thẳng chứ?"
Nghiên Tiểu Hy hậm hực ném giỏ táo sang một bên, lên tiếng đáp.
- "Thật sự tốt vậy sao?"
Trình Chí Viễn cười trừ, châm biếm hỏi.
- "Anh có ý gì đây? Nói vậy là sao hả?"
Nghiên Tiểu Hy có phần chột dạ, miễn cưỡng hỏi ngược lại hắn.
- "Anh nói em đấy, em thật sự tốt đến mức đến chúc mừng Anh Anh sao?"
- "Ít ra em cũng không giống kẻ giết người như cô ta. Lục Tử Anh sao bao nhiêu chuyện sai trái, cuối cùng vẫn sống yên ổn, có được anh yêu thương. Rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy hả?"
Trình Chí Viễn lập tức quát lớn.
- "Quá khứ của Anh Anh như thế nào anh không quân tâm, anh nói như vậy em đã hài lòng chưa vậy?"
Sự tức giận này của hắn đáng sợ hơn những gì Nghiên Tiểu Hy nghĩ. Cô ta cũng bị vẻ mặt đầm đầm sát khí này của hắn làm cho sợ hãi.
- "Sau này em còn đến làm phiền Anh Anh,anh tuyệt đối sẽ không gặp em nữa."
Nghe những lời răn đe này của Trình Chí Viễn, Nghiên Tiểu Hy hoảng hốt ôm chầm lấy hắn, bắt đầu dùng chiêu nước mắt cá sấu để xoa dịu hắn.
- "Anh đừng bỏ mặt em, em sẽ không như vậy nữa! Chí Viễn, em thật sự rất yêu anh đó, em chỉ là không muốn chia sẻ anh với bất cứ một ai."
Trình Chí Viễn thở dài mệt mỏi gỡ bỏ bàn tay siết chặt người mình ra, lạnh giọng đáp.
- "Nghe đây, anh chưa bao giờ là của em cả. Anh chỉ có thể nói chúng ta chỉ là bạn, mãi mãi cũng sẽ chỉ ở mức đó mà thôi."
Nghiên Tiểu Hy nắm chặt bàn tay kiềm nén cơn phẫn nộ, cô ta không cam tâm tại sao Lục Tử Anh luôn luôn gặp phải may mắn, ghen tị vì Lục Tử Anh lại có thể tìm được cho mình người đàn ông tuấn tú, một lòng bảo vệ cô trong mọi tình huống... Cô ta vô cùng ganh tị.
- "Lục Tử Anh cô ta không cần anh nữa, anh ở bên cô ta còn có nghĩa lý gì nữa chứ? Trình Chí Viễn, em mới là người yêu anh, cam tâm tình nguyện chờ anh đấy!"
- "Cho dù Anh Anh không cần anh nữa, anh cũng sẽ không đến với em. Tiểu Hy, em đừng quậy nữa được không? Cô ấy chọn đến Pháp, bắt đầu cuộc sống mới. Chuyện quá khứ của Anh Anh cũng không liên quan đến em, em hà cớ gì phải vô cớ gây sự với cô ấy chứ? Em đúng là hoang đường."
- "Còn không phải vì anh sao? Chỉ là em sợ cô ta sẽ đối với anh giống như những người đàn ông trước đó. Lục Tử Anh, cô ta không đơn thuần như những gì anh đã nghĩ đâu."
Nghiên Tiểu Hy vẫn kiên quyết thuyết phục hắn, để hắn có thể vì những lời này của mình mà dần dần có ác cảm với Lục Tử Anh, khi đó chẳng phải cơ hội chiếm lấy trái tim hắn chẳng phải sẽ mở rộng hay sao?.
Hắn chung sống với Lục Tử Anh hơn hai năm qua, cô như thế nào hắn còn không biết sao? Hắn là người đàn ông đầu tiên, là người cô yêu thương, là mối tình đầu của cô.
- "Anh không muốn nghe nữa. Nếu em không muốn chúng ta làm bạn, thì đừng gặp nhau nữa."
Nghiên Tiểu Hy hốt hoảng nắm lấy cánh tay hắn, trưng ra bộ mặt đáng thương, khẩn trương lên tiếng, cứ như sợ bản thân im lặng sẽ mất hắn vĩnh viễn.
- "Đừng, anh đừng đối với em như vậy. Em sẽ không nói những chuyện làm anh không vui nữa. Chí Viễn, chỉ cần anh chịu gặp em mà thôi."
Trình Chí Viễn liếc mắt nhìn sang cô ta, rồi lại đảo mắt đi nơi khác, thở dài một cách bất lực. Cũng không để tâm đến nữa, chuyên tâm lái xe.