• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- "Chuyện như mẹ thấy đó, con bé là con gái của con."

Bà Trình kinh ngạc nhìn hắn, đầu óc của bà giờ đây trở nên trống rỗng, tất cả đều khiến bà có chút mơ hồ.

- "Con vừa nói gì vậy? Hả? Con... Con gái của con sao?"

Nghe Trình Chí Viễn thừa nhận tất cả, bà Trình chỉ biết kiềm nén cơn giận chỉ vì ở nơi đây là chỗ đông người, bà tức giận vì hắn đã giấu giếm chuyện này suốt những năm qua. Chưa hết, nếu để ông Trình biết chuyện chắc chắn ông ấy sẽ không bỏ qua, nói không chừng sẽ tống cổ hắn ra khỏi nhà.

Trình Chí Viễn ngồi phía đối diện, lặng lẽ gật đầu thừa nhận.

- "Vâng, thưa mẹ."

- "Sao con lại gây hết chuyện này đến chuyện khác vậy hả?"

Bà Trình tức giận quát.

- "Con cũng đâu cố tình gây chuyện chứ! Khi đó, thật sự con cũng không còn cách nào khác."

Trình Chí Viễn cau mày, lập tức lên tiếng giải thích.

Bà làm sao chấp nhận được việc đứa con trai này lại làm ra chuyện tày đình như vậy. Chỉ mới 20 tuổi đã phải làm bố, ngay cả một chút kinh nghiệm cũng không có. Nhưng bà cũng rất bất ngờ, vì thấy hắn đã làm nuôi nấng, chăm sóc cô bé đã lớn chừng này tuổi.

Trình Chí Viễn vội vã nói thêm.

- "Mẹ à, mẹ giữa bí mật này giúp con được không? Mẹ mà nói với bố thì ông ấy nhất định sẽ không bỏ qua cho con. Nói không chừng khi đó còn..."

- "Con còn biết được chuyện đó sao? Sao lúc gây chuyện lại không nghĩ đến hậu quả. Đúng là tức chết mà!"

Mắng là như vậy, nhưng ánh mắt của bà lại hướng về phía đứa cháu gái nhỏ nhắn xinh xắn đang mãi mê chơi đồ chơi cách đó không xa. Bà thở dài, thấp giọng hỏi.

- "Mẹ của đứa trẻ đó là ai vậy?"

Nghe bà Trình hỏi, hắn có chút căng thẳng. Làm sao có thể nói cho bà ấy biết sự thật rằng Lục Tử Anh chính là mẹ của cô bé, đến khi đó mọi chuyện càng thêm phức tạp.

- "Con có nghe thấy không? Mẹ đang hỏi con về mẹ của đứa bé đó đấy!"

Bà Trình nôn nóng thúc giục.

- "Mẹ à, con và mẹ của Eri không còn bên nhau nữa. Nhưng mẹ yên tâm đi, cô ấy là người rất tốt."

Trình Chí Viễn bày ra vẻ mặt khó xử, đáp.



Nếu bà biết được, người mà bà luôn muốn trở thành con dâu của mình lại là mẹ của Eri, không biết bà sẽ phản ứng như thế nào.

Thật sự ngay lúc này bà chỉ muốn kéo hắn đến một nơi vắng vẻ để đánh cho hắn một trận ra trò.

- "Con nghĩ đi đâu vậy hả? Trình Chí Viễn, bây giờ đến thân con còn lo chưa xong, còn phải lo thêm một đứa trẻ. Chưa hết, đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã phải chịu cảnh ba mẹ chia tay, con nhẫn tâm làm vậy sao?"

- "Thì con cũng đang cố gắng để chăm sóc con bé đây, Tử... À không, mẹ của Eri đã chịu khổ nhiều rồi, con cũng nên làm tròn trách nhiệm của mình."

Suýt nữa thì đã lỡ mồm nói ra tên của cô, cũng may hắn còn biết dừng lại đúng lúc.

Trình Chí Viễn luôn mang những chuyện rắc rối về cho bà giải quyết. Ngay lúc này, bà vô cùng sợ hãi, sợ đến khi chuyện xui xẻo bị bại lộ, mẹ con hai người sẽ gánh lấy hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

- "Babi, babi ra chơi với con đi."

Không biết từ khi nào, cô bé đã chạy lon ton đến trước mặt. Bà Trình nhìn đứa cháu gái nhỏ, trong lòng có vài phần vui vẻ.

- "Nào,qua đây. Qua đây để bà ôm một cái."

Nhìn thấy bà Trình hai mắt đỏ ửng, khuôn miệng mỉm cười vui sướng nhìn cháu gái. Hắn cũng thấy nhẹ nhõm vài phần, khẽ nói với cô bé.

- "Eri, qua với bà đi. Bà rất thương con đấy!"

Cô bé nhìn bà Trình với ánh mắt ngây ngô, xong rồi ton ton chạy đến ngoan ngoãn để bà ôm vào lòng.

- "Chăm con kiểu gì không biết, chẳng thấy béo lên tẹo nào."

Miệng thì càu nhàu, nhưng niềm hạnh phúc vẫn không thể giấu. Còn tưởng phải chờ thêm vài năm nữa, khi đó Trình Thanh Phong và Trình Chí Viễn cưới vợ sinh con, đến lúc đó bà mới có cháu bồng bế. Ai lại ngờ, đùng một cái lại xuất hiện, còn xinh xắn đáng yêu đến mức này. Giận hắn đến đâu đi chăng nữa cũng không quên cô cháu gái.

- "Đã đặt tên hay chưa vậy?"

Bà Trình hỏi.

- "Lúc trẻ mẹ hay ao ước có thể sinh con gái để đặt cái tên Bội Sam mà mẹ muốn còn gì? Bây giờ con thực hiện thay mẹ, mẹ có vui không?"

Trình Chí Viễn mỉm cười, lập tức khoe mẽ tên của con gái cho bà.

Khi còn trẻ, bà Trình vẫn hay ao ước có thể sinh thêm một đứa con gái. Bởi vì bà đã có hai người con trai, thêm một cô con gái có thể hủ hỉ với bà, cùng bà mua sắm cũng rất vui. Bà cũng đã nghĩ sẵn cả một cái tên, Trình Bội Sam. Nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng, cuối cùng cũng đã được con trai dùng nó đặt tên cho cháu gái.

Bà Trình lườm hắn, đúng là chẳng thể giận được lâu.

- "Eri à, sau này cháu muốn gì cứ nói với bà nhé!"

Chỉ vài phút trước còn tỏ ra xa cách, ấy vậy mà vài giây sau lại thân thiết.

Trình Chí Viễn còn đang tận hưởng ngắm nhìn niềm vui thì bất ngờ nhìn thấy Lục Tử Anh đằng xa đi đến. Bất ngờ hắn trở nên bấn loạn, vội vã đứng dậy luống cuống chẳng biết nên xử lý thế nào. Nếu để bà Trình và cô gặp nhau, khi đó mọi chuyện chẳng thể giữ được nữa.

- "Gì vậy? Con làm sao vậy? Cứ như gà mắc đẻ. Làm bố của một đứa trẻ rồi còn không lớn được hay sao?"

Bà Trình nhìn thấy bộ dạng đứng ngồi không yên của hắn, tò mò hỏi.

- "Mẹ trông Eri giúp con nhé, con đi đây một lúc sẽ về ngay thôi ạ."

Bây giờ hắn nhất định phải đi, nếu còn chậm trễ sẽ không kịp mất.

Để lại một lời nhờ vả cho bà Trình xong, hắn cũng lập tức co chân chạy đi mất.

Lục Tử Anh đằng xa đi đến với một tâm trạng vô cùng tốt cho đến khi Trình Chí Viễn tiến đến với một tốc độ rất nhanh.

- "Anh làm sao vậy? Eri đâu? Anh dám bỏ lại con một mình sao?"



Cô lo lắng hỏi hắn. Nhưng câu trả lời còn chưa nghe thấy thì đã bị hắn tóm lấy tay kéo đi nơi khác.

- "Mau đi thôi."

- "Đi đâu chứ? Tôi không đi, anh đã đưa Eri đi đâu rồi hả?"

Thấy Lục Tử Anh vẫn không chịu hợp tác.

- "Mẹ tôi đang ở đó, cô muốn vào trong đó sao?"

Trình Chí Viễn căng thẳng trả lời.

Đương nhiên là không, cô còn đang cố gắng tìm cách thoát khỏi đoạn nghiệt duyên này với hắn. Bây giờ vào trong đó, thừa nhận mọi chuyện lại kéo phiền phức về bản thân mình.

- "Anh định làm sao hả? Tôi phải đưa Eri về. Trình Chí Viễn, anh gây ra chuyện này, anh phải giải quyết đi chứ?"

Cô nhìn hắn, vội vã thúc giục.

Ngay lúc này, điện thoại của Lục Tử Anh lại vang lên. Cô tạm bỏ qua cho hắn vài giây, lập tức nhắc máy.

- "Anh Thanh Phong."

Nghe đến cái tên này, Trình Chí Viễn bất ngờ nhìn về phía cô, hắn giữ thái độ vô cùng bất mãn chờ cô xong cuộc gọi.

Nghe xong cuộc gọi, cô vẫn không chú ý đến người bên cạnh đang không hề vui vẻ. Cô đắn đo một chút, đáp.

- "Cứ để Eri ở lại chơi với bà đi, chiều tôi sẽ đến đón sau."

Vài phút trước còn kiên quyết đến đón con, nghe xong cuộc gọi lại thành ra như vậy.

Trình Chí Viễn cười trừ, buông giọng chế nhạo.

- "Ha, nhanh quá đó! Vừa nãy còn giục tôi phải tìm cách đưa con bé ra đây kia mà? Lục Tử Anh, cô để Eri cho tôi trông, còn cô có thể đi hẹn hò đúng không?"

Lục Tử Anh thở dài chán nản, chẳng hiểu nỗi trong lòng hắn suốt ngày nghĩ những gì, chỉ giỏi thêu dệt chuyện, suy bụng ta ra bụng người.

- "Trình Chí Viễn, anh giỏi suy luận rồi áp đặt lên người khác nhỉ? Mặc kệ anh, tôi không thèm nói chuyện với anh nữa."

Lục Tử Anh xoay người định bỏ đi thì Trình Chí Viễn đã nhanh chóng giữ cô lại.

- "Anh điên rồi đúng không?"

- "Còn không phải do cô sao? Cô biết mình đang làm trò hoang đường gì không vậy?"

Trình Chí Viễn khó chịu hỏi.

- "Tôi và Trình Thanh Phong đang có một hợp đồng công việc với nhau. Tập đoàn của các người đang giúp chúng tôi xây dựng một dự án mới đấy! Xin hỏi tôi hoang đường ở chỗ nào vậy?"

Lục Tử Anh vừa nói xong, cũng là lúc Trình Chí Viễn gượng gạo xấu hổ đến mức chẳng biết chui vào đâu để trốn. Còn nghĩ cô và Trình Thanh Phong đi hẹn hò, nhưng cuối cùng lại không phải.

Ghen bóng ghen gió!

Cô cũng không hiểu tại sao cô lại nói những chuyện này cho hắn biết.

- "Thì... "

Không chờ hắn giải thích, cô nhanh chóng xoay người bỏ đi.

Về đến nhà, hôm nay trông thấy bà Trình có vài phần khác lạ. Trình Chí Kiên thắc mắc hỏi han.



- "Bà làm sao vậy? Có tâm sự sao? Mọi khi đâu phải bộ dạng này, khi không lại im lặng thế?"

Bà nhìn sang ông Trình như muốn nói ra điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng lắc đầu.

- "Không có, tôi thấy hơi mệt chút thôi."

- "Có cần tôi gọi bác sĩ đến không?"

Trình Chí Kiên lo lắng hỏi.

- "Không cần đâu, tôi lên phòng nghỉ một chút sẽ khỏe ngay ấy mà!"

Bà Trình vội và từ chối.

Chuyện sáng nay, bà rất muốn nói ra để ông Trình biết, bản thân bà cũng thấy nhẹ nhõm hơn. Bà đã suy nghĩ rất nhiều, chi bằng bây giờ thẳng thắn thừa nhận mọi chuyện sẽ tốt hơn nếu như để ông Trình phát hiện. Nhưng bà không dám mở miệng, bà sợ tính khí nóng nảy của ông Trình sẽ không bỏ qua chuyện này và Trình Chí Viễn cũng sẽ gặp chuyện.

- "Dạo gần đây Chí Viễn nó rất siêng năng làm việc, bà không cần lo lắng. Dù sao nó cũng là con trai của tôi, tôi sẽ không đối với nó quá khắc nghiệt."

Nghe xong lời này, bà Trình cũng kiên định với quyết định ban đầu của mình. Bây giờ Trình Chí Viễn trong mắt ông Trình rất tốt, bà không muốn để chuyện này ảnh hưởng. Thôi thì, giấu được đến đâu thì hay đến đó, bà cũng không còn cách nào khác.

- "Em thấy sao? Bản vẽ này được chứ? Anh đã nhờ người chỉnh sửa lại theo yêu cầu của em đây."

Trình Thanh Phong mang đến một bản thiết kế mới cho cô xem. Bản thiết kế này so với ban đầu đúng là có thay đổi đi vài chỗ bởi vì do cô yêu cầu. Bây giờ thì Lục Tử Anh cũng đã hài lòng.

- "Em thấy được rồi, anh tiến hành cho xây dựng đi. Cảm ơn anh vì đã giúp em chỉnh sửa lại nó một lần nữa."

Lục Tử Anh mỉm cười, nhìn sơ lược bản thiết kế một lần nữa, trả lời.

- "Không có gì, đây là trách nhiệm của anh mà. Anh sẽ cho xây dựng và hoàn thiện nó trước ngày bác Lục yêu cầu, em yên tâm."

- "Dạ được."

Cô đáp.

- "Tử Anh, bây giờ cũng còn sớm. Hay là chúng ta đi ăn chút gì đi, anh biết gần đây có một nhà hàng chuyên những món Pháp, có lẽ em sẽ rất thích đó."

Trình Thanh Phong hào hứng mời mọc.

- "Vậy chúng ta đi thôi. Nhưng phải để em mời anh, bởi vì anh giúp em rất nhiều. Được không?"

Chỉ cần được đi với cô, còn việc ai mời không quan trọng. Quan trọng vẫn là người đi cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK