- "Cậu nhìn tôi làm gì? Tôi chỉ là khi đó bị Trình Chí Viễn chọc giận nên mới lỡ miệng mà thôi. Tôi thật sự không cố ý, cậu cũng biết tôi là người đầu tiên đứng ra phản đối chuyện yêu đương của hai người họ mà."
Thấy Bạch Dĩ Thần vẫn không để tâm đến lời mình nói, ánh mắt của cậu ta cứ nhìn mình một cách rất lạ. Đây là ánh mắt khiến Lệ Mỹ Kỳ có vài phần bối rối.
- "Bạch Dĩ Thần, cậu thôi đi, cậu đủ rồi đó. Tôi đang rầu đến chẳng uống nỗi nước luôn đây, cậu còn đùa giỡn kiểu đó."
Bạch Dĩ Thần bật cười, đúng là con người khi có tình yêu vào sẽ khác, đến cả nụ cười cũng trở nên ngọt ngào.
- "Đừng lo nữa mà! Sẽ không sao đâu. Hắn tìm chị tôi cũng là vì Eri mà thôi, đợi sau khi chị kết hôn xong, Eri sẽ có một người bố mới, đến khi đó hắn sẽ không đến làm phiền nữa."
Lệ Mỹ Kỳ khó hiểu nhìn cậu ta.
- "Kết hôn? Lục Tử Anh quen bạn trai khác rồi à?"
- "Đâu có."
Bạch Dĩ Thần đáp.
- "Vậy cậu vừa nói..."
- "Là con trai của một tập đoàn lớn, cũng là bạn của dì và dượng. Anh ta rất thích chị Tử Anh, dì và dượng cũng rất thích anh ta.".
||||| Truyện đề cử: Linh Vũ Thiên Hạ |||||
Hai con người đến sớm nhất buổi hẹn còn đang lo lắng không biết phải luyên thuyên trò chuyện thì Lục Tử Anh đã đến.
- "Dĩ Thần? Sao em lại ở đây?"
Lục Tử Anh có phần ngạc nhiên vì sự xuất hiện của Bạch Dĩ Thần. Xong, Lệ Mỹ Kỳ cũng lên tiếng giải thích.
- "Mình gọi cậu ta đến đấy!"
Dù sao có thêm người cũng rất vui, cả ba bắt đầu vui vẻ ôn lại những chuyện vui khi còn ở Pháp.
- "Chị, dượng gọi em về có việc. Em đi trước đây."
Còn chưa vui chơi xong thì Bạch Dĩ Thần bị cuộc gọi của ông Lục gọi về, dường như có việc quan trọng. Bạch Dĩ Thần không thể ở lại, chỉ còn cách ngoan ngoãn về nhà. Trước khi đi vẫn không quên Lệ Mỹ Kỳ.
- "Tôi về trước có việc, chi đừng quên chị còn nợ tôi bữa cơm đấy nhé! Nhất định phải gọi cho tôi đấy. Chị mà dám quên thử xem."
- "Biết rồi, biết rồi mà!"
Lệ Mỹ Kỳ lập tức trả lời.
Hai người này rõ ràng có vấn đề, khi không lại thân thiết đến mức thế. Huống hồ khoảng thời gian trước, Bạch Dĩ Thần vẫn luôn hỏi về Lệ Mỹ Kỳ. Người ngoài cuộc như Lục Tử Anh đây còn không nhìn ra hay sao.
Sau khi Bạch Dĩ Thần đi khỏi, Lệ Mỹ Kỳ thành thật kể lại chuyện gặp lại Trình Chí Viễn cho cô nghe. Còn tưởng Lục Tử Anh sẽ tức giận, có khi còn không thèm muốn nói chuyện với mình. Ai ngờ cô lại vô cùng bình tĩnh, chẳng mấy kích động.
- "Cậu không giận mình thật sao?"
- "Sớm muộn gì anh ta cũng biết, giận cậu làm gì chứ. Ngược lại mình phải cảm ơn cậu, vì những gì cậu đã làm cho mình."
Nghe xong mấy lời này, Lệ Mỹ Kỳ cũng thấy nhẹ nhõm. Cô bạn còn tưởng bản thân mình vô tình gây phiền toái đến cho cô.
- "Tử Anh, cậu cứ xem những chuyện đó là bài học để cậu trưởng thành hơn đi. Sau này nếu cậu tìm được người đàn ông tốt, yêu thương cậu thật lòng, chấp nhận quá khứ của cậu, cùng cậu chăm sóc Eri... Thì cậu nên cho người ta cơ hội."
Những gì Lệ Mỹ Kỳ nói đều là muốn tốt cho cô, cô rất biết ơn vì kiếp này của cô lại may mắn có được một gia đình, có ba và mẹ luôn bao dung che chở, có một người em trai lúc nào cũng lo lắng cho cô, và có một người bạn tốt như Lệ Mỹ Kỳ.
- "Bạch Dĩ Thần lại nói với cậu sao?"
- "Ngoài cậu ta ra thì còn ai nữa chứ."
Lệ Mỹ Kỳ mỉm cười, trả lời.
- "Cậu thích Dĩ Thần nhà mình chứ?"
Lục Tử Anh thẳng thắn hỏi.
- "Cậu, cậu nói gì vậy. Mình lớn hơn cậu ta tận hai tuổi đấy! Hơn nữa nha, mình làm sao có thể."
Bị Lục Tử Anh đoán trúng, hai tai cô bạn bắt đầu ửng đỏ, đến cả mắt cũng chẳng dám nhìn cô. Lệ Mỹ Kỳ luống cuống trả lời.
- "À, vậy sao."
- "Đương nhiên rồi, mình về đây. Cậu lái xe chú ý an toàn đấy nhé!"
Người này đến người khác lần lượt ra về, cuối cùng chỉ còn lại Lục Tử Anh. Nhìn đồng hồ cũng đã muộn, cô cũng lật đật xách theo túi ra về, nếu còn chậm trễ cô bé Eri sẽ giận cô thật đấy.
Hôm nay ở Trình gia có khách quý đến, ông Trình gọi đầu bếp chuẩn bị tất cả những món ăn bày biện ra bàn, mọi thứ đều đã chỉnh chu, chỉ chờ người đến mà thôi.
Vài phút sau đó, Trình Thanh Phong đã đưa Lục Tử Anh đến, cô còn chu đáo chuẩn bị cho ông bà Trình hai phần quà nhỏ.
- "Bác Trình, cháu có chút quà chuẩn bị cho hai bác ạ."
- "Đến là vui lắm rồi, lại còn mang theo cả quà. Vậy bác không khách sáo nhé."
Ông bà Trình vui vẻ nhận lấy phần quà, còn không quen khen ngợi. Luôn tiện ông Trình giúp con trai nói vài lời tốt đẹp trước mặt cô.
- "Thanh Phong có nói với bác, cháu rất thích những món ăn ở Trung Quốc. Từ sớm nó đã gọi đầu bếp đến chuẩn bị để tiếp đãi cháu đấy. Mau vào trong dùng bữa thôi."
Cả bốn người ngồi vào bàn ăn, dường như vẫn còn trống một chỗ. Ông Trình thấp giọng hỏi bà Trình.
- "Chí Viễn đâu? Đã nói hôm nay nhà có tiệc nó vẫn chưa về sao?"
Bà Trình nâng mắt nhìn sang Trình Thanh Phong đang hăng say giới thiệu từng món ăn trên bàn cho Lục Tử Anh. Rồi lại nghĩ đến đứa con trai nhỏ của mình, bà khẽ lên tiếng giải thích.
- "Con có nói với tôi sẽ về trễ, ông đừng giận nữa mà."
Bây giờ nhà đang có khách, tức giận mấy cũng phải đè nén.
- "Tử Anh, ăn nhiều vào nhé!"
Trình Chí Kiên niềm nở, đáp.
- "Vâng ạ."
Lục Tử Anh gật đầu lễ phép đáp lại.
Có lẽ, sự tiếp đãi nồng nhiệt của ông bà Trình khiến cô tạm thời lơ là đi bức ảnh gia đình được treo trong phòng khách. Hơn nữa vị trí bước ảnh nằm ngay phía sau lưng của cô, chỉ sợ đến khi nhìn thấy rồi, cơm ngon đến mấy, tiếp đãi chu đáo đến mấy cũng bằng thừa.
- "Tử Anh, nếu cháu không chê thì mỗi khi rảnh rỗi cứ đến đây nhé. Ba người đàn ông đều bận rộn, chỉ có mỗi bác ở nhà cũng buồn chán, bác còn biết nấu vài món bánh ngọt, mùi vị cũng không tệ đâu."
- "Dạ được, bác gái. Cháu không giỏi việc nấu nướng cho lắm, có bác gái chịu đứng ra dạy thì còn gì bằng ạ."
Gia đình ông Trình đối với cô quá tốt, mọi người đều cho rằng cô là một cô gái tốt. Nhưng nếu họ biết được cô không phải như những gì họ nghĩ, lại còn sinh con trở thành mẹ đơn thân ở độ tuổi quá trẻ. Liệu họ có còn đối xử với cô tốt đẹp giống như bây giờ hay không? Hay là nhìn cô với ánh mắt cười chê, những lời lẽ khinh bỉ, rồi đến cả ba mẹ của cô cũng phải chịu những lời chê bai của người khác.
Có tiếng động cơ xe ở ngoài sân, ông Châu lập tức chạy vào thông báo.
- "Chủ tịch, nhị thiếu gia về rồi ạ."
- "Gọi nó vào đây, đừng để mọi người chờ nữa. Không biết phép tắc gì cả."
Nghe vậy, bà Trình cũng nhanh chóng gác lại đũa, kéo ghế đứng dậy.
Trình Chí Viễn sau khi đến làm việc ở công trình xong không vội trở về nhà. Trong xe của hắn lúc nào cũng chuẩn bị quần áo, vì thế hắn lại đến nhà người bạn để thay, tiện thể có chút việc nhờ vả.
Hắn từ bên ngoài tiến vào trong, bà Trình vừa hay đã đến, khẽ nhắc vài lời.
- "Sao lại về trễ vậy hả? Bố con đang rất không vui đấy. À đúng rồi, lựa lời mà nói, chớ gây chuyện. Có nghe thấy không?"
Hắn thở dài nhìn vào phía trong phòng khách. Hóa ra là đối tượng kết hôn của Trình Thanh Phong, chị dâu tương lai của hắn.
Thấy hắn vẫn đang bận rộn ngó vào trong, hoàn toàn không để tâm đến những gì mình nói, bà Trình lại sốt ruột hỏi.
- "Có nghe thấy không vậy hả?"
- "Vâng, con nghe thấy rồi!"
Hắn tùy tiện đáp để bà Trình yên tâm.
- "Chẳng thể yên tâm chút nào."
Bà Trình càu nhàu rồi kéo lấy tay Trình Chí Kiên đi vào trong. Nhưng đi được vài bước thì không thấy hắn bước tiếp nữa.
Bàn tay Trình Chí Viễn bất giác nắm chặt, mồ hôi lạnh không ngừng lan tỏa. Nhìn bóng lưng quen thuộc phía trước, còn có cả giọng nói, hắn còn cho rằng mình nghe và nhìn nhầm, nhưng nghe bố gọi cái tên đó, thì hắn đã xác định được bản thân hắn không lầm.
- "Tử Anh, Thanh Phong cũng rất thích vẽ tranh đấy. Hai đứa có nhiều sở thích rất giống nhau."
- "Phải đó, Anh biết có một nơi rất đẹp, khi nào em rảnh chúng ta đến đó vẽ tranh đi."
Trình Thanh Phong cũng không phụ lòng ông Trình, hào hứng giới thiệu những nơi có phong cảnh đẹp, còn ngỏ ý muốn đi cùng cô.
- "Con làm sao vậy? Thơ thẩn gì vậy? Bệnh rồi sao?"
Trình Chí Viễn điên cuồng tìm cô khắp đất Pháp, không ngờ bây giờ tìm được rồi lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.
Lại còn sắp trở thành chị dâu em chồng, đúng là chuyện đáng cười.
Bà Trình nhìn thấy trạng thái thất thần cùng với gương mặt tái nhợt của hắn. Bàn tay của hắn lạnh đến mức khiến bà lo lắng.
Lúc nãy chẳng phải còn rất vui vẻ hay sao? sao đột nhiên lại như đổ bệnh chứ?
Trái lại với tâm trạng bần thần, bất ngờ của kẻ bên ngoài thì người bên trong vô cùng vui vẻ, chẳng hề hay biết sắp đến đây sẽ phải đối mặt với những chuyện gì.
- "Mẹ à, con lên phòng trước đây. Mẹ cứ bảo với bố rằng con không khỏe đi nhé."
Hắn lặng lẽ xoay người bỏ đi lên tầng, từng bước chân chạm đến bậc thềm cầu thang trở nên vô cùng nặng nhọc, chẳng có chút tinh thần.
Mãi chẳng thấy bà Trình quay lại, ông Trình còn đang càu nhàu thì vừa hay Bà Trình đã đến.
- "Sao chỉ có mỗi bà thế? Chẳng phải vừa nãy ông Châu bảo..."
Bà Trình vẻ mặt buồn bã, nhẹ giọng trả lời.
- "Chẳng biết nó lại sao nữa, để tôi bảo dì Thẩm mang đồ ăn lên phòng cho nó."
Ông Trình thở dài. Cả cuộc đời này của bà phải hao tâm tổn sức vì đứa con trai chẳng chịu lớn này.
- "Vậy thì bảo bác sĩ Phương đến đi. Chắc chắn là làm việc ở công trình vài ngày đầu chưa quen nên thế đấy!"