Sau khi nhận được cuộc gọi của Nghiên Tiểu Hy, Trình Chí Viễn cũng đã có mặt ở chỗ hẹn.
- "Em hẹn anh đến có chuyện gì vậy?"
Hắn ngồi xuống phía ghế đối diện, tùy tiện gọi một chai bia lạnh rồi mới để mắt đến Nghiên Tiểu Hy ngồi đó.
- "Lâu rồi chúng ta không gặp nhau, anh cũng không đến tìm em luôn cơ đấy. Em rất nhớ anh, đương nhiên phải đến tìm anh rồi."
Vừa nói, Nghiên Tiểu Hy vừa di chuyển đến chỗ của hắn. Vẫn là bộ dạng lẳng lơ quyến rũ đàn ông chẳng thay đổi.
- "Nếu chỉ là những chuyện vớ vẩn này thì anh về đây. Anh rất bận đấy, không có thời gian nói chuyện phím với em đâu."
Trình Chí Viễn khó chịu gỡ bỏ cánh tay đang ôm lấy mình, đáp.
- "Anh làm sao vậy? Vẫn còn mơ tưởng đến Lục Tử Anh sao? Trình Chí Viễn, anh buồn cười thật đó! Cô ta không có anh vẫn sống rất tốt, vẫn có thể đi tìm đàn ông khác, vốn dĩ không cần đến anh."
- "Em thì biết gì mà nói hả?"
Hắn hỏi.
Nhìn thấy hắn lên tiếng bênh vực cho Lục Tử Anh, Nghiên Tiểu Hy càng thêm tức giận.
- "Em vì anh làm biết bao nhiêu chuyện, cam tâm tình nguyện chờ anh, em có gì không sánh bằng Lục Tử Anh chứ? Luận gia thế, ngoại hình, em cũng không thua kém. Huống chi, em lại còn rất yêu anh."
Trình Chí Viễn thở dài bất lực, bao nhiêu năm qua là Nghiên Tiểu Hy cố tình không chịu hiểu, không thể trách hắn.
- "Anh không thèm nói với em nữa. Anh thanh toán cả rồi, em cứ việc ngồi đó chơi thỏa thích đi, khi nào chán thì về. Anh đi đấy."
Từ sau ngày hôm đó cãi nhau với Lục Tử Anh, hắn và Nghiên Tiểu Hy cũng đã rất lâu không gặp lại. Hôm đó chỉ vì tức giận khi nghe được Lục Tử Anh chỉ xem hắn là một chiếc giày cũ kỹ tùy tiện tặng cho người khác, là một người không bao giờ trưởng thành, sống không một mục tiêu phấn đấu. Trong lúc giận quá mất khôn, khó kiểm soát được lời nói, hắn đã vô tình nói ra những lời lẽ làm tổn thương đến cô.
Công trình xây dựng tòa nhà của Lục thị đã được đưa vào tiến hành. Đây dự kiến sẽ là tòa nhà thứ hai của Lục gia, nằm ngay trung tâm thành phố, vị trí rất nhiều lợi thế.
Hôm nay, trên đường đến công ty Lục Tử Anh tiện thể ghé qua một chút.
- "Cô Lục, đến xem công trình sao? Giám đốc anh ấy vừa đi rồi ạ, có chút chuyện đột xuất."
Nhìn thấy Lục Tử Anh đến, trợ lý của Trình Thanh Phong đi đến chào hỏi.
- "À, tôi chỉ thuận đường nên ghé qua xem thử thôi. Anh cứ làm việc của anh đi, không cần để ý đến tôi đâu. Tôi sẽ đi ngay thôi."
Lục Tử Anh mỉm cười đáp.
Thấy cô đã nói thế, cậu ta cũng không ở lại làm gì nữa, dù sao cũng còn nhiều việc cần giải quyết.
- "Vậy tôi xin phép đi trước đây, cô cứ từ từ xem đi ạ."
Sau khi vị trợ lý kia rời khỏi, Lục Tử Anh cũng rảo bước đi xem xét xung quanh một lượt.
Hình ảnh người đàn ông trước mắt khiến cô vô cùng kinh ngạc. Khi đó cô còn cho rằng bản thân mình nhìn nhầm, nhưng với màu tóc nổi bật không được che giấu kỹ lưỡng dưới chiếc mũ bảo hộ, thì cô đã tin.
Trình Chí Viễn đang bận rộn làm việc, so với những người khác thì đúng là kém hơn, nhưng hắn đã làm rất tốt.
- "Cậu ra kia giúp bọn họ khuân vác chỗ vật liệu xe vừa chuyển tới đi. Nhẹ nhàng, cẩn thận chút đấy!"
Trình Chí Viễn im lặng nhìn tên quản lí, thật sự ngay lúc này hắn rất muốn bỏ việc để về nhà, chẳng hiểu được vì sao biết bao nhiêu người mà anh ta lại chỉ muốn sai vặt mỗi hắn.
- "Sao? Không muốn làm à?"
Thấy hắn vẫn đứng im đó, ánh mắt cứ nhìn đâm đâm vào mình, quản lí Bạch lại nói thêm.
- "Không muốn làm thì có thể nghỉ."
Bạch Thạch nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ, nghiến răng nghiến lợi, nói ra một câu.
Cái tên quản lý này làm sao vậy chứ? thích gây chuyện đến thế kia đấy.
Trình Chí Viễn trầm ngâm một lúc sau cùng là nở nụ cười thật tươi, vui vẻ đáp.
- "Đương nhiên là không rồi, làm sao dám chứ. Tôi đi liền đây, lập tức đi ngay."
Vừa quay người đi khỏi, nụ cười ấy cũng nhanh chóng biến mất. Lúc trước ở Pháp, chơi nhạc cho CLB cũng là làm công ăn lương, nhưng so với công việc khuân vác này đúng là một trời một vực.
Lục Tử Anh từ đầu đến cuối chứng kiến tất cả, cuối cùng thì những thắc mắc của cô cũng đã được làm sáng tỏ. Trình Chí Viễn mà cô quen trước kia, ngày ngày đều vô âu vô lo, sống không một mối lo ngại, bây giờ lại phải làm công việc này.
- "Đến đây có việc sao? Sao không gọi cho anh?"
Một giọng nói quen thuộc bên tai, Lục Tử Anh xoay người nhìn lại. Hóa ra là Trình Thanh Phong.
- "Anh Thanh Phong."
- "Anh nghe trợ lý báo lại là em đến, vừa hay công việc cũng đã xong nên đến đây gặp em."
Lục Tử Anh mỉm cười.
- "Em định đến đây xem qua một chút xong rồi đi ngay thôi."
Cả hai bắt đầu rảo bước cùng nhau trở ngược ra phía ngoài đỗ xe.
- "Cậu không làm còn đứng ngớ ra đó làm gì vậy? Đừng tưởng có chút quan hệ với trợ lý Triệu thì muốn làm gì làm nhé."
Triệu Sênh là trợ lý của Trình Thanh Phong, chẳng qua khi đó Bạch Thạch nhìn thấy hắn hay gặp riêng Triệu Sênh nên đâm ra suy nghĩ rằng giữa bọn họ là quan hệ thân thiết Hắn dựa hơi vào Triệu Sênh nên mới dám dùng thái độ đó để nói chuyện với anh ta.
Trình Chí Viễn đúng là rất xui xẻo,chẳng biết kiếp trước đắc tội với tên này chỗ nào, kiếp này lãnh đủ.
Trình Chí Viễn hậm hực nhìn tên quản lý có sở thích mắng người này. Rồi lại nhìn về hướng đôi tình nhân kia đang vui vẻ đi bên nhau. Chưa bao giờ hắn rất bất lực như lúc này, chuyện này giải quyết chưa xong lại đến chuyện khác.
Kể từ sau hôm gặp được cháu gái, bà Trình cách vài hôm lại bảo Trình Chí Viễn đưa bà đi gặp cô bé. Và hôm nay cũng không ngoại lệ, bà xuống bếp chuẩn bị sẵn một phần bánh quy và một ít bánh hoa quế định mang đến cho cháu gái.
- "Bà đang làm gì vậy? Khi không lại bày ra chuyện này làm gì? Muốn ăn thì cứ bảo ông Châu mua về, làm làm gì cho mất công."
- "Chỉ là mấy cái bánh thôi mà, tự tay làm sẽ ngon hơn, có thể tùy theo khẩu vị mình thích. Hơn nữa tôi ở nhà cũng không có việc gì làm, chi bằng làm những việc này tôi thấy rất vui."
Bà Trình mỉm cười vui vẻ trả lời.
Nhận thấy vợ mình dạo gần đây dường như đã thay đổi, có gì đó bất thường. Ông Trình nghi ngờ hỏi.
- "Bà có chuyện gì giấu tôi đúng không?"
Nhất thời có chút lo lắng, bà Trình vội vã phản biện.
- "Không có, làm gì có chứ. Tôi đã bao giờ giấu giếm ông chuyện gì? Suốt mấy ngày qua Chí Viễn nó đi làm vất vả, cho nên tôi muốn làm cho nó ít bánh ngọt nó thích."
- "Ba, mẹ, con về rồi."
Cũng may Trình Thanh Phong xuất hiện kịp lúc, có thể giải vay cho bà.
Nhìn thấy chỗ bánh quy nóng hổi vừa ra lò, mùi thơm nức mũi, Trình Thanh Phong nếm thử một cái, lên tiếng khen ngợi.
- "Mẹ à, tay nghề của mẹ đúng là không thể xem thường. Rất ngon đấy ạ!"
Thấy hai mẹ con bọn họ vui vẻ ăn bánh, ông Trình cũng không nghi ngờ gì nữa.
- "Khi nào Chí Viễn về, gọi nó lên phòng gặp tôi."
Ở một nơi khác, Trình Chí Viễn lại lái xe đến trước cổng nhà cô. Chỉ vì chuyện khi sáng, hắn nhất định phải đến làm rõ.
- "Sao anh dám lái xe đến đây vậy hả?"
Lẽ ra Lục Tử Anh sẽ làm lơ đi và xem như chưa hề nhận được cuộc gọi nào từ hắn. Nhưng Trình Chí Viễn lại bảo rằng nếu cô không đến, hắn sẽ không về. Vì sợ hắn cứ ở đó, sớm muộn gì cũng sẽ gây ảnh hưởng đến cô. Lục Tử Anh chỉ còn cách đến gặp hắn.
Cô mở cửa xe, nhanh chóng ngồi vào trong.
- "Thì còn sao nữa, đương nhiên là nhớ Eri rồi."
Trình Chí Viễn đáp.
- "Anh muốn chuyện của chúng ta vỡ lở ra mới hài lòng đúng không? Là ai trước kia sợ liên lụy vậy hả? Anh bây giờ so với khi đó không giống chút nào nhỉ?"
- "Anh đang rất hối hận đây, em đừng có mỉa mai anh nữa."
Trình Chí Viễn thở dài dài, trong giọng nói chứa nhiều phiền muộn.
- "Bây giờ nếu như anh thật sự thay đổi, em vẫn chờ anh đúng không?"
Hắn nhìn cô, ánh mắt chất chứa biết bao nhiêu hi vọng.
- "Anh sẽ thay đổi, chỉ cần em hứa với anh. Trong thời gian đó không được động lòng với bất cứ ai, và cũng không được qua lại thân thiết với người đàn ông khác anh chắc chắn sẽ thay đổi mà!"
Nghe đến đây, Lục Tử Anh khẽ cười. Chỉ vì bản thân hắn, lại buộc người khác phải từ bỏ theo đuổi hạnh phúc của mình để một lòng một dạ với hắn, chờ đợi hắn.
Quá nực cười!
- "Xin hỏi anh lấy tư cách gì để nói những lời này vậy hả?"
- "Tử Anh, ngay từ lần đầu gặp rồi đến lúc ở bên nhau. Từ đầu đến cuối tình yêu của anh dành cho em là thật. Chỉ là khi đó anh thật sự không biết cách nắm giữ, yêu thương em, cho em cảm giác an toàn. Nhưng Tử Anh, từ khi có Eri anh đã rất cố gắng, mặc dù anh vẫn còn nhiều thiếu xót. Em cho anh một cơ hội, được không?"
Âm giọng thành khẩn, tha thiết của hắn vang lên bên tai. Khoảnh khắc nhìn thấy hắn ở công trường, chịu sương gió, không ngại khó khăn để bắt đầu từ những việc nặng nhọc vất vả. Không hiểu sao khi đó cô lại thấy có chút xót xa, bên cạnh đó cô cũng thấy rất vui vì hắn không giống như trước đây nữa.
Trình Chí Viễn tiến gần hơn một chút nữa, gần đến mức có thể cảm nhận rất rõ từng nhịp tim, hơi thở của đối phương. Hắn chậm rãi đặt lên môi cô một nụ hôn dịu dàng, nụ hôn của sự xa cách bao tháng ngày xa nhau dài đằng đẵng.
Lục Tử Anh không một chút bài xích, cô khẽ nhắm mắt, nước mắt theo cảm xúc lăn dài trên gương mặt.
Cách đó không xa, có một chiếc xe đỗ ở phía đối diện. Mọi chuyện xảy đều được người trong xe thu vào tầm mắt.