- Rồi cậu cũng sẽ tìm được công việc thích hợp mà!
Hoàng Hiểu Đông gật đầu nhìn Thanh Thị Tú mà lấy lại được vẻ cười bình thường, hắn lại chấp hai tay ra sau đầu mà nhìn mặt đường lớn dòng xe cộ tấp nập mà lại cười nhoẻn miệng.
Khiến cho Thanh Thị Tú nhìn hắn mà tim run mạnh, mặt xinh đẹp đã ửng đỏ, làm cho Hoàng Hiểu Đông hơi ngạc nhiên khi liếc sơ sang, nhìn thấy, lại còn thấy Thanh Thị Tú dùng tay để ngay giữa ngực nữa chứ, hắn ngạc nhiên mà vẻ mặt hơi bất ngờ hỏi:
- Tú! Không sao chứ, sao mặt lại đỏ ửng lên thế!
Reng! Reng! Tò tí te …
Hoàng Hiểu Đông chưa dứt lời thì tiếng điện thoại, chuông từ đâu vang lên, liền làm hắn giật mình mà cho tay vào túi, móc lấy chiếc điện thoại của mình, mà cầm lấy nhìn màn nhìn sáng số lạ hiện lên mà ngạc nhiên, vì hắn không biết là số ai nhưng vẫn ấn vào nghe.
Có lẽ rất lâu rồi mới có người gọi điện vào số điện thoại của hắn:
Hoàng Hiểu Đông áp điện thoại vào tai mà “alo” vang lên thì từ đầu số điện thoại bên kia đã “alo” trả lời hắn:
“Có phải cậu là Hoàng Hiểu Đông”.
“Vâng, chị”.
Nghe thấy là giọng một cô gái, Hoàng Hiểu Đông liền xưng hô thân mật.
“Phòng nhân sự khách sạn Saigon Elect tại quận 2, ngày mai cậu tới đây để phỏng vấn, anh xem mình có thể đi được không”.
“Vâng, ngày mai tôi sẽ tới”.
Hoàng Hiểu Đông cứ thế mà đáp lời theo những câu nói của cô gái có giọng nói nhanh gọn mà trẻ bên kia, chỉ là khi hắn dứt câu cuối thì bên kia đầu dây cũng đã ngừng. Mà tắt máy. Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt liền có chút ngơ ngác, nhìn Thanh Thị Tú mà nhìn chiếc điện thoại không thốt nên lời.
Thanh Thị Tú nhìn hắn cũng ngạc nhiên khi mà hắn nghe điện thoại, cô ấy cũng không làm phiền, bây giờ nhìn vẻ mặt Hoàng Hiểu Đông như vậy thì liền hỏi: “có chuyện gì sao, ai gọi vậy”.
Hoàng Hiểu Đông giật mình khẽ nhỏ nói “cô đó nói là bên phòng nhân sự của khách sạn elect 2 nói mình ngày mai tới phỏng vấn”. Thanh Thị Tú nét mặt liền thay đổi khi nghe nói rồi lại nhìn Hoàng Hiểu Đông đang vui mừng mà có chút buồn, nói nhỏ với hắn, vì sợ sẽ không còn cơ hội:
- Cậu có bạn gái chưa!
Câu hỏi của Thanh Thị Tú khiến hắn giật mình nhất thời, không biết nên nói gì chỉ nhìn vẻ mặt Thanh Thị Tú đang đỏ ửng, mang chút ngại ngùng mà có hơi chút bất ngờ, lắc đầu nói một chữ “chưa” khiến cho Thanh Thị Tú hơi mừng hiện trên mặt, chỉ là khi đã mở miệng nói tiếp, thì chưa thốt nên lời nào, thì Hoàng Hiểu Đông đã đánh tay Thanh Thị Tú, chỉ hướng lối cầu thang mà nói nhanh: “Thanh Thị Tú có khách đang lên”.
Hoàng Hiểu Đông dứt lời liền tiến nhanh tới nơi khoảng bốn người khách, hai nam, hai nữ mà tiếp họ, để lại Thanh Thị Tú vẻ mặt hơi chút buồn, mà nhìn hắn tự nói trong lòng “cậu không giống những kẻ khác mà tôi đã gặp”.
Chỉ là Thanh Thị Tú chỉ có thể nói trong lòng, rồi lại cùng tiến tới nơi bốn vị khách mà hỏi han, rồi lại nhìn mà đưa thực đơn thức ăn cho Hoàng Hiểu Đông tiến vào trong lấy. Nơi phòng trọ của Hoàng Hiểu Đông ở trọ.
Thời gian cứ thế mà trôi, Hoàng Hiểu Đông cũng đã hoàn thành xong một ngày làm việc mệt mỏi, mà quay lại phòng trọ của mình, vì bầu trời cũng đã dần tối, lúc này cũng đã 6h chiều.
Hoàng Hiểu Đông nhìn sắc trời rồi móc điện thoại xem giờ, rồi lại nói trong lòng “chắc mình cũng nên đi sắm vài bộ đồ mới để ngày mai đi phỏng vấn”.
Hoàng Hiểu Đông nghĩ là làm liền, vì lúc này, hắn cũng đã dọn xong căn phòng mà liền mở cửa tiến vào phòng, rồi lại đóng cửa lại, hắn chỉ mất khoảng một tiếng, từ Hoàng Hiểu Đông lại từ trong phòng mà đi ra, chỉ cầm theo chiếc điện thoại cùng một bộ đồ dài đang mặc rồi lại nắm chặt lấy chiếc xe đạp của mình, cùng cái bóp có một chút tiền của hắn để bên người, còn tiền dư hắn đều đã giử vào trong tài khoản ngân hàng của mình, mặc dù không được nhiều, vì trong tài khoản ngân hàng của hắn, lúc này, cũng chỉ có khoảng trên dưới hai mươi triệu, đó là số tiền hắn tích cóp được trong ba năm làm việc ở nhà hàng Saigon Pumpkin.
Hoàng Hiểu Đông lại lững thững đạp xe trên phố, Sài Gòn trong màn đêm, mà nhìn quanh ánh đèn điện khắp nơi, xung quanh nhà dân tỏa ra hay những cột điện đang tỏa xuống mà chiếu sáng khắp con đường đang đạp xe đạp mà chạy một mình trong đêm.
Hắn nhìn quanh một lượt các cửa hiệu, cửa hàng mà bỏ qua rồi lại tìm tới một cái shop bán quần áo trên đường, Hoàng Hiểu Đông chạy nhìn thấy mà liền ghé vào.
Hoàng Hiểu Đông ngừng xe trước shop hàng mà nhìn vào trong chỉ thấy một cô gái cùng một chàng trai có thể là một cặp vợ chồng trẻ, cũng có thể là một đôi tình nhân vẫn còn đang yêu nhau.
Mặc dù lúc này hai người đang nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc nhưng rồi cô gái lại nói mà nhanh hỏi:
- Cậu muốn mua đồ gì!
Hoàng Hiểu Đông chỉ gật đầu cười rồi liền đi nhanh quanh mà lựa đồ, cô chủ nhỏ liền đi theo phía sau để chỉ cho hắn và nói giá. Từ phía ngoài cũng tiến vào không ít người cũng khoảng hai, ba người đi vào nhưng được nam chủ shop kia tiếp mà chỉ dẫn.
Chẳng mấy chốc, Hoàng Hiểu Đông cũng đã mua được cho mình hai bộ quần áo mới, cũng vừa túi tiền một sinh viên đi làm như hắn, vì shop hắn vào, cũng chỉ đơn giản là một shop nhỏ nên giá cũng không là bao.
Hoàng Hiểu Đông lại đi ra chiếc xe đạp của mình, mà bắt đầu rời đi, hắn lại lượn một vòng cung đường nhộn nhịp vì lượng người đang lưu thông, tiến vào các quán, cửa hiệu, nhà hàng, khách sạn, v.v.... Nhưng chỉ là nhìn xem rồi đi.
Hoàng Hiểu Đông dạo một lượt, rồi lại quay lại căn phòng trọ của mình trên cung đường hắn đã rời đi, trong vẻ mặt mệt mỏi của hắn, vì hắn thấy mình cô đơn nơi chốn đông người, nhưng cũng vì hắn không có nhiều bạn bè nơi đất khách quê người này.
Và hắn cũng không mấy tạo ra sự chú ý khi đi trên đường. Hoàng Hiểu Đông cũng đã quay lại căn phòng trọ, lại bắt đầu đi ngủ và chuẩn bị cho buổi ngày mai, sáng sớm đi phỏng vấn tận mà không phải là đi làm. Hắn biết từ đây, đạp xe tới đó là rất lâu, chính vì vậy, Hoàng Hiểu Đông dự định đi xe buýt. Hoàng Hiểu Đông bắt đầu đóng cửa phòng nhìn mặt trời chưa mọc, nhưng hắn đã dậy từ sớm chỉ để bắt xe buýt đi cho kịp buổi phỏng vấn, tìm việc để ở trọ nơi công việc mới.
Cũng không mất bao lâu, hắn cũng đã bắt được xe buýt ở nơi Sài Thành này, chuyến xe buýt cũng rất nhiều, chính vì vậy cũng không mất bao lâu, Hoàng Hiểu Đông cũng đã tiến lên một chiếc xe buýt và hắn nói địa chỉ và cầm vé xe, rồi đợi tới nơi cần tới, nhưng hắn cũng chuyển rất nhiều chuyến xe buýt thì mới tới được chỗ địa chỉ khách sạn.
Nơi gần trung tâm thành phố quận 2 này. Ngay một tòa khách sạn cao tận chục tầng có hơn khi Hoàng Hiểu Đông đứng trước lối vào nhìn lên trên. Tầng trệt, nơi để đi vào trong tòa khách sạn, lúc này, đã nghẹt người đông đúc có khoảng ba bốn chục người phía ngoài xe chất thành hàng không biết vì điều gì mà họ lại tập trung đông như vậy.
Khiến cho lối vào đã rất rộng cũng đã bị nghẹt ứ mà không thể nào tiến vào được chỉ có thể đứng ngoài.