- Ở ngoài còn ai không!
Hoàng Hiểu Đông lắc đầu, lại trả lời như đã xử lý xong “mấy vị khách đều đã về lại phòng”, hơi ngập ngừng Hoàng Hiểu Đông lại nói tiếp “anh Ngô Kính Dương lúc nãy, vừa mới thuê phòng ở khách sạn”.
- Tên đó lại thuê phòng ở đây!
Lu Nhiên vẻ mặt đã không còn tự nhiên, đã tỏ ra giận dữ khi nghe thấy tên “Ngô Kính Dương”, liền mắng hắn, “mình phải về nhà”, “không được để thằng chó đó bắt gặp”.
- Tôi có việc nên về trước!
Lu Nhiên lại ho một tiếng, lấy tay phủi phủi tóc, chỉnh lại quần áo, liền nói với Phan Thùy Lưu, Hoàng Hiểu Đông. Nhưng lại hơi ngừng lại nhìn Hoàng Hiểu Đông nói thầm:
- Nhân viên đầu gỗ!
Hoàng Hiểu Đông, Phan Thùy Lưu nghe thấy lại phải nghĩ thầm, nhưng lại chưa hiểu, lại nhìn nhau, Hoàng Hiểu Đông lắc đầu. Nhưng hai người cũng không quên chào tạm biệt Lu Nhiên:
- Giám đốc, cô về!
Lu Nhiên ra ngoài đã gọi hẳn một chiếc taxi, lên xe và rời khỏi khách sạn.
- Đông, cậu ở đây nghỉ một lát đi, mình đi xem các phòng khách sạn thế nào đã!
- Có vấn đề gì thì gọi mình!
Phan Thùy Lưu liền nói với Hoàng Hiểu Đông như vậy, khi đã ra khỏi phòng giám đốc, cũng liền đi ra khỏi văn phòng khách sạn. Hoàng Hiểu Đông gật đầu, liền ra ngay chỗ bàn làm việc mà ngồi đó, dũi thẳng tay, lắc đầu để đỡ mỏi.
Phan Thùy Lưu cũng đã đi kiểm tra các phòng trong khách sạn, cùng những nhân viên làm ca đêm trong khách sạn, Hoàng Hiểu Đông thì đã ngủ gật ngay bàn làm việc của mình, không còn quan tâm văn phòng làm việc đã vắng người, vì nhân viên văn phòng chỉ làm vào giờ hành chính.
- Hai giờ rồi!
Lúc này cũng đã hai giờ sáng, Hoàng Hiểu Đông mới lờ mờ mở mắt ngó đồng hồ đã thấy kim chỉ gần tới hai giờ, không nghĩ nhiều, đã thấy Hoàng Hiểu Đông rời khỏi văn phòng khách sạn, bước đi vẫn còn lờ mờ khi vẫn còn ngái ngủ.