Lu Xuy Anh xem thực đơn rồi lại xoay lại đưa Phan Thùy Lưu xem, hỏi Phan Thùy Lưu muốn ăn món gì. Có chút gật đầu, Phan Thùy Lưu xem món ăn nhưng lại mang chút khó xử không thể nào gọi được món ăn, liền nói với Lu Xuy Anh:
- Anh chọn món đi, gọi em mấy món này này!
Lu Xuy Anh không từ chối.
Trước đó, nơi khách sạn Elect Q.2. Cổng vào khách sạn, Hoàng Hiểu Đông đã bị chắn ngang bởi chiếc xe hơi dừng ngay đầu đường, cửa kính xe này kéo xuống, giọng nữ quen thuộc nói với hắn:
- Anh quản lý, dắt xe vào đi, đi ăn tối với em!
- Giám đốc! Là cô, ăn tối!
Hoàng Hiểu Đông mấp máy môi, liền lên xuống giọng, nói từng chữ hơi chậm, cô gái này lại Lu Nhiên.
Cũng tại cổng vào khách sạn, đã thấy Lu Xuy Anh dừng xe, nhưng không đậu ở ngoài mà là chạy thẳng vào trong. Ở trong xe đã dặn Phan Thùy Lưu đang mở cửa xe “gặp lại cậu sau, nhớ đừng từ chối mình”. Phan Thùy Lưu đóng cửa xe lại, và rồi lấy xe gần đây rời khỏi khách sạn nhanh chóng. Lu Xuy Anh vẫn ở trong xe nhìn Phan Thùy Lưu đã chạy đi, nhìn cô mà vẫn cười “một con cá đã cắn câu”, “cá này là cá gì đây”.
Điện thoại cậu ta lại reo, giọng nói này có chút quen thuộc, nghe quen ra là của Ngô Kính Dương:
- Anh rễ, anh đang chui ở chỗ nào vậy, hẹn bọn mình sớm mà giờ lại tới trễ!
- Tới rồi, mình đang đi vào!
Lu Xuy Anh dùng giọng rề rà, nhưng nói tiếp lại có chút không vừa ý với Ngô Kính Dương: “đừng có gọi mình là anh rễ”. “Uống bao nhiêu chai bia rồi”.
- Không ra quán mà lại vào khách sạn, cậu bị gì à, Anh!
- Có phải mới đi chơi với gái không!
Đầu giây bên Ngô Kính Dương lại có một giọng nói khác, vọng vào điện thoại hỏi to Lu Xuy Anh đang đi vào trong khách sạn, vào thang máy lên tầng trên.