Cửa nhà đã mở ra, Lu Nhiên đã bắt gặp Hoàng Hiểu Đông đã nghe thấy hắn nói câu quen thuộc “giám đốc”, như vậy đã làm cho Lu Nhiên trợn lên đôi mắt, nhìn hắn có chút nhất thời không thể trả lời, bờ môi đỏ đã hơi cong, đã nghe Hoàng Hiểu Đông nói tiếp mà vẻ mặt hắn vẫn không có chút ngại ngùng như rất đỗi bình thường:
- Giám đốc, có chuyện gì sao!
“Không”, “không” Lu Nhiên đã có chút nhăn nét mặt, “à, mà có việc mới tới gặp anh quản lý”, “anh không thể như vậy mà nói chuyện với em”.
- Ngày hôm nay, anh quản lý làm việc! Em có một số chuyện bàn giao!
Hoàng Hiểu Đông có chút giật mình mà đứng sát gần Lu Nhiên, liền làm Lu Nhiên hét lên “sao vậy”. Chỉ như vậy thôi cũng đã làm mặt Lu Nhiên có chút bối rối, lại đã nửa bước lui lại nhưng cũng bị nửa tay Hoàng Hiểu Đông nắm lại như muốn kéo cô lại gần hơn.