- Anh quản lý, nhanh lên, lên xe em!
Lại nhìn Hoàng Hiểu Đông đang giống như kẻ mất hồn, giống như bị trúng gió nên liền hỏi từ trong xe, với cửa kính xe đang mở:
- Anh quản lý, anh không bị cảm chứ!
- Không, giám đốc, cô... đồ này của cô, thứ quan trọng như thế này lại để quên chỗ tôi!
Hoàng Hiểu Đông liền mở cửa xe, cũng đã ngồi vào trong xe, đưa túi đựng đồ cho Lu Nhiên tự xem, vẻ mặt cô liền đỏ lên, giọng lắp bắp:
- Đồ nội y của em! Làm em tìm tưởng đã quên lấy ở chỗ cửa tiệm!
Lu Nhiên lại ném túi đồ ra hàng ghế sau, rồi nói với Hoàng Hiểu Đông:
- Anh quản lý, tới chỗ này cùng em một chút!
Hoàng Hiểu Đông hơi cười nhưng cũng biết là đi theo Lu Nhiên, vì cô ấy là giám đốc, nên không thể từ chối, cũng không biết là Lu Nhiên hôm nay có chuyện gì.
- Đi hát nhạc nhẹ cùng em, ở chỗ karaoke, anh quản lý!
- Chủ yếu là đi lừa bọn nó!
Lu Nhiên liền nói chuyện hôm nay, có chút cười lại chút lo, với bờ môi mỏng lại đang cong vuốt.