• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỉ tình bình tĩnh lại một chút rồi mới hỏi Hải Đường:

Em có thể giúp chị gặp mặt hắn được không??

Hải đường gật đầu. nó tựa đầu vào vai Kỉ Tình khẽ thở dài. Hai chị em đã bao lâu rồi không gần gũi nhau như vậy??? Nhìn về phía chân trời xa xăm mà tự hỏi, rồi họ sẽ đi về đâu???Cô cúi đầu nhìn em gái;

hải đường này, Chồng em....

Em biết,mặc kệ anh ta, em đau cũng đau rồi, khóc cũng khóc rồi, chẳng còn gì nữa cả.

vậy bây giờ??

Tụi em li hôn rồi.

Kỉ Tình nhìn hải Đường có chút ngạc nhiên nhưng rồi cũng không hỏi gì nữa chỉ ngồi im lặng.

chị, anh ta là ai thế???

Ai cơ??

Người ngồi cùng chị í, từ lúc mới bước vào em đã nhìn thấy rồi

kỉ Tình cười cười, nhéo má nó.

Lão đại của chị đấy, Tần Mặc Uy, có lẽ em nghe rồi nhỉ??

Hải Đường nhổm dậy nhìn chằm chằm cô,

Chị Không đùa chứ??

Kỉ Tình lắc đầu, cười, cô và anh cũng coi như có duyên thôi thì tuỳ duyên vậy, còn về tên lam Thiên đó, chắc cũng phải trả thù rồi nhỉ? Đứng dậy nhét vào tay Hải đường một mẩu giấy rồi bỏ đi, trước khi đi còn nói:

Đây là số điên thoại của chị, hẹn gặp Lam thiên sớm nhất có thể sau đó gọi cho chị.

Từ sau khi đi dự tiệc về, Kỉ Tình thoải mái với anh hơn, không còn gượng gạo như trước nữa, anh cũng biết rằng cô không còn thích tên kia nữa, hẳn là cô đã nghe được sự thật rồi. Tối đến, như mọi khi anh ôm cô vào lòng:

Ngủ đi, sáng mai chúng ta phải đi đến một nơi.

Đi đâu cơ??

Rồi cô sẽ biết.

Anh ôm cô ngủ say.

Sáng hôm sau mọi người chuẩn bị xuất phát, Kỉ Tình chạy lại gần Hoắc Tầm hỏi nhỏ:

Chúng ta đi đâu vậy??

Lão đại chưa nói cho cô biết à, chúng ta đi Châu Phi, Lão đại có chút công việc ở đó.

Kỉ Tình Gật đầu về lại xe ngồi cạnh anh, đoàn người suất phát đến sân bay tư nhân của Tần Gia sau đó đi Châu Phi.

Sau tám tiếng đồng hồ cuối cùng họ dừng chân tại Ai Cập, Quốc gia có lịch sử vào hàng lâu đời nhất, Sau khi xuống máy bay, họ được người đón và đưa thẳng đến thành phố Cairo thành phố lớn và quan trọng bậc nhất nơi đây.

Xe dừng lại trước một nhà hàng lớn, Hoắc Tầm xuống trước, mở cửa cho Tần Mặc Uy, sau đó anh dẫn đầu đi vào bên trong. Cả đám người bọn họ cùng vào một phòng bao lớn, bên trong có khoảng sáu bảy người cả nam cả nữ đang ngồi, họ đều là những người cầm đầu của khu vực này. Một tên đầu hói thấy Anh thì hớn hở đứng dậy chạy đến chỗ anh ;

chào tần lão đại. Anh vất vả rồi, mời ngồi.

tần mặc uy ngồi xuống, Kỉ tình, hoắc tầm và Trác Ngôn đứng phía sau lưng anh, lúc này anh mới bình thản lên tiếng:

các vị không cho chúng tôi mượn địa bàn, mà nhất quyết muốn gặp tôi e là có chuyện muốn nói??

Một người phụ nữ trung niên hơi mập cười nói:

Thật mạo muội quá, chúng tôi quả thật là có chuyện muốn nhờ anh, chuyện này ngoài anh ra e rằng chẳng còn ai có thể giúp đỡ nữa.

Nói Đi.

Tên đầu trọc ngập ngừng,:

Chuyện này có lẽ chẳng là gì với mọi người nhưng lại rất quan trong với chúng tôi, ở núi lửa Nyiragongo có một loại khoáng thạch giống với kim cương đen, chúng có rất nhiều ở đó, tuy nhiên người chúng tôi bất tài không thể nào lấy được, hiện nay nơi đó lại xuất hiện một số thứ rất kì lạ, càng không ai giám đi nữa, xin anh giúp tôi đưa người vào đó, thứ đó rất quan trọng với chúng tôi, xin anh giúp, sau này dù làm trâu ngựa chúng tôi cũng sẽ làm để báo đáp.

Tần Mặc Uy nhíu mày trầm tư rồi anh gật đầu đồng ý, bảo họ cử thêm người đi, anh bảo Trác Ngôn gọi cho Hàn Vũ và Tô Phàm tới.

Tối hôm đó họ ngủ lại khách sạn chờ Tô Phàm và Hàn Vũ tới. Hai ngày sau đó mọi người mới xuất phát tới Cộng hoà dân chủ Congo nơi ngọn núi lửa hoạt động mạnh nhất Châu Phi và có chứa lượng dung nham lớn nhất thế giới ngự trị. Lần đi này họ cũng không dẫn theo nhiều người, chỉ có Tần Mặc Uy, Kỉ tình, bọn người hoắc Tầm, vị đầu hói và khoảng bốn người khác.

Khi đến chân núi họ mặc quần áo bảo hộ và bắt đầu leo lên, càng lên cao thì cỏ cây càng thấp hơn và cũng càng nóng hơn. Khi đi qua một đoạn rừng Rậm rạp, âm u thì cứ từng người từng người đi cùng vị đầu hói đó biến mất không chút giấu vết. Xung quanh họ phát ra những tiếng loạt soạt và những tiếng kêu r3n rờn rợn, mới đi được một đoạn thôi họ đã mất dấu hai người rồi. Tần Mặc Uy cảng giác nhìn xung quanh:

mọi người đi sát nhau, không được tách nhau ra, ở đây có thứ gì đó.....

Là con đó phải không???

Mọi người nhìn Kỉ Tình sau đó nhìn về phía cô chỉ thì thấy một con gì đó nửa trên hơi giống người với cái miệng có hàm răng nhọn hoắt đanh gặm một cánh tay người, phía thân dưới thì lại giống bạch tuộc với các xúc tu dài, cả người nó phủ một lớp nhầy nhớp nháp, thấy họ nhìn về phía đó, nó vụt lao đi và biến mất bằng tốc độ kinh khủng. Đám người đi cùng vị đầu trọc bám lấy nhau run lẩy bẩy không giám đi tiếp, Tần Mặc Uy nhìn Kỉ Tình:

có sợ không??

Không, thứ này chắc cũng chỉ như vụ trên đảo lần đó thôi.

Anh gật đầu tán thưởng, họ lại bắt đầu leo tiếp lên phía trên.

Càng leo lên cao số lượng cây to, cao càng ít thay vào đó là những cây bụi thấp ngang ngực rậm rạp um tùm. Kỉ Tình bám sát cánh tay Tần Mặc Uy, cô khẽ nói:

Cái con gì đó ban nãy chúng ta thấy hình như chúng vẫn bám theo chúng ta, tôi cảm giác được chúng ở quanh đây...

Tôi biết, chúng đã theo ta từ khi ta bước vào khu vực rừng rậm rồi, cẩn thận một chút.

Tần Mặc Uy nói, anh đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, chợt anh rẽ xang một hướng đi khác, Hoắc Tầm ra hiệu mọi người đi theo, càng đi họ càng thấy kì lạ, khu vực này rậm rạp tươi tốt như vậy nhưng chẳng có lấy một con thú sống, mà càng đi tiếp lại càng cảm thấy khó chịu hơn, không khí giống như bị loãng ra khiến người ta khó thở,một mùi hôi tanh nồng nặc bốc ra, mùi đó kinh khủng tới nỗi khiến đám người vị đầu hói nôn thốc nôn tháo.

Trác Ngôn tiến lên phía trước đưa tay vén lùm cỏ chắn trước mắt họ ra, Tất cả mọi người lại càng nôn dữ dội hơn bao gồm cả Kỉ Tình và Bọn Hoắc Tầm. Phía trước mặt họ là đống thi thể thối rữa đang trong quá trình phân huỷ mạnh bốc mùi nồng nặc. Các thi thể đó đều mặc đồ quân đội và trang bị vũ trang nhiều chủng loại khác nhau. Tần Mặc Uy hỏi tên đầu hói:

Số người này là của các người cử đi??

Tân đầu hói thở hồng hộc, mặt mũi tái mét lắp bắp:

Dạ..... có người......có người là của chúng tôi....... có người không phải....

Nói rồi hắn lại nôn dữ dội. Tần Mặc Uy dúi đầu Kỉ Tình vào ngực mình, che mắt mũi cô lại rồi đi tiếp, cả đám người theo sau. Đi được một lúc nhìn sắc trời tối dần anh tìm một mỏm đá to nhô cao lên khỏi những bụi cây bảo mọi người trèo lên nghỉ tạm.

Màn đêm từ từ buông xuống, bóng đêm bao phủ khắp nơi, từ nơi này có thể ngắm toàn cảnh bầu trời ngập ánh sao lấp lánh. Mọi thứ nơi này yên tĩnh đến mức đáng sợ, đến cả tiếng côn trùng cũng không có. Kỉ Tình nằm trên mỏm đá, đầu gối lên đùi Tần Mặc Uy nhìn ngắm bầu trời.

Đám Hoắc Tầm,Trác Ngôn, Tô Phàm và Hàn vũ thì ngồi một góc, tay nắm chặt khẩu súng đầy cảng giác, Mọi thứ tưởng chừng như cứ yên tĩnh như vậy cho tới nữa đêm.

Mọi người đang nghỉ ngơi thì bỗng xung quanh vang lên tiếng loạt soạt, tiếng khò khè ghê rợn. Kỉ Tình bám chặt lấy Tần Mặc Uy, Tất cả mọi người tụm lại một chỗ, quay lưng lại với nhau, cầm súng hướng ra bên ngoài. Chợt phía xa xa cũng vang lên tiếng súng nổ, tiếng người la hét gọi nhau. Trác Ngôn nói nhỏ:

Lão đại, trên núi ngoài chúng ta ra còn có người khác.

Tần Mặc Uy chỉ ừ một câu. Thực ra từ lúc nhìn đống thi thể đó anh đã sớm đoán ra rồi, có lẽ bọn chúng cũng muốn thứ khoáng thạch này. Chợt Có tiếng thét chói tai, mộ̣t người của vị đầu hói bị xúc tu của con quái vật quấn vào chân kéo đi, người đó cố hết sức bám vào mỏm đá nhìn bọn họ cầu cứu nhưng họ chưa kịp giúp thì người nọ đã bị kéo sâu vào bụi cỏ rồi, Tần Mặc Uy ra lệnh nổ súng, họ cầm súng bắn vào khoảng không đen đặc, từng tia lửa bén vào đám cây bụi khiến chúng bốc cháy ngùn ngụt làm sáng bừng cả khoảng không.

Những tiếng kêu re ré vang vọng khắp mọi rơi, ánh sáng của đám lửa khiến họ nhìn rõ mọi thứ xung quanh, hàng trăm con quái vật đang xuyên qua biển lửa lao về phía họ, đôi mắt chúng đỏ ngầu loé sáng dị thường. Bọn người Tần mặc Uy cũng bắt đầu xả súng điên cuồng vào đám quái vật đó, nhưng giường như chúng kéo đến ngày càng đông hơn, người còn lại cuối cùng của vị đầu hói cũng bị chúng bắt mất. Bắn một lúc lâu súng của họ cũng hết đạn,Tần Mặc Uy rút hai con dao găm sắc lẻm trong vỏ ra phòng thủ, cứ gặp cái xúc tu nào thò đến gần thì cắt đứt cái đó, Bốn người hoắc Tầm cũng lấy dao làm như vậy. Tần Mặc Uy kéo Kỉ Tình ra phía sau lưng mình:

Núp sau lưng tôi. bám chắc vào.

Nói rồi anh chém điên cuồng về phía trước, tên đầu trọc cũng rút dao ra chém. Dường như không có súng làm lực cản chúng có thể tiến gần mỏm đá hơn, hàng ngàn chiếc xúc tu cứ không ngừng đâm về phía bọn họ.

Thỉnh thoảng nó lại có cơ hội cuốn vào chân ngay cơ thể một người trong số họ nhưng rồi cũng bị chặt đứt, cả đám người chứ chém hết sức cho đến sáng, khi mặt trời ló dạng đám quái vật đó bỏ đi. họ nằm bệt trên tảng đá thở hồng hộc, khắp người ướt sũng toàn máu đám quái vật đỏ chói mắt.

Nằm nghỉ một lát Tần Mặc Uy mới đứng dậy:

Chúng ta đi tiếp thôi, khoảng hai giờ nữa là tới nơi rồi.

Họ lại tiếp tục leo, sau hai tiếng đồng hồ cuối cùng cũng đặt chân lên đỉnh núi, cũng là miệng núi lửa. Miệng núi sâu trũng xuống bên trong chất đầy dung nhan nóng bỏng nhìn như cánh cửa dẫn đến địa ngục, xung quanh miệng hố rải rác những viên đá màu đen lấp lánh như kim cương. Vị đầu hói mỉm cười nhặt một viên lên xem. Chợt có tiếng người nói vọng ra:

chúng mày mau cút khỏi đây, bọn tao là người nhắm tới trước.

Một tên da đen cao to dẫn đầu một đám người đi đến trước mặt Tần Mặc Uy hống hách nói to. Tần Mặc Uy liếc tên đó một cái cũng không nói gì. Một tên đàn em của tên đó đứng cạnh miệng núi nhìn Tần Mặc Uy mắt hắn loé sáng. Hắn từ từ đưa tay ra sau lấy một quả bom mini đã chuẩn bị sẵn ném thẳng vào miệng núi, Khi quả bom sắp chạm tới lớp dung nham thì Tô Phàm mới nhìn thấy, anh thét lên:

Thằng ngu, lão đại mau chạy....

Nhưng mọi thứ không còn kịp nữa, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK