• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nén xuống một bụng buồn nôn, cô bấm thang máy lên tầng cao nhất, y như cô dự đoán, khi thang máy dừng lại, họ bước ra một vùng tuyết trắng lớn, đây rõ ràng là bắc cực, nơi không có con người sinh sống. hiện tại đang là ban ngày, cô cùng hai đứa nhóc ôm chặt nhau cho đỡ lạnh, cùng bay về phía trước....

Trong một căn phòng trắng toát với toàn những máy móc công nghệ hiện đại. Một người phụ nữ ngồi trước các màn hình máy tính, phía sau lưng bà là một đám người mặc đồ đen lạnh lùng đứng.

Bà ta nhìn chằm chằm màn hình, giọng lạnh lẽo:

" Bắt bọn chúng lại, ta muốn có năng lực của chúng."

Vài người mặc áo đen dạ một tiếng sau đó đi ngay ngắn đi ra ngoài.

...

Kỉ Tình ôm hai đứa nhóc bay một vòng sau đó bay về cánh cửa hồi nãy. cô nói với Tần Dịch:

" con mau phóng hỏa đốt nơi này, không thể để chúng làm loạn được, mẹ nghĩ chúng sẽ đuổi theo đó.."



Tần Dịch nghe lời mẹ dùng năng lực lửa của mình thiêu đốt xuống phía dưới thang máy. Kỉ Tình tạo ra một lớp từ trường bao bọc khu vực xung quanh lại để không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng. Phía trong thang máy, nhóm người áo đen đó bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro, lửa men theo các khe nhỏ lan xuống xâu hơn, sợi dây sắt cố định thang máy bị nung chảy đứt lìa, khiến cho nó rơi thẳng xuống phía dưới.

Ngọn lửa men theo các hành lang dài màu trắng, nung chảy những cánh cửa ngăn cản nó, người phụ nữ kia ngồi trong phòng đang hốt hoảng đóng chặt các cánh cửa xung quanh mình lại hòng tìm đường sống.

Tần Dịch dùng hết sức mà đốt, chỉ một lúc sau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, cả một vùng tuyết trắng xung quanh bay tứ tung, mờ mịt, khi rơi xuống tạo thành những giọt nước. Khói bụi cùng các mảnh vụn được lớp từ trường ngăn cản lại, giữ ở phía bên trong, một lượng chất dịch nóng chảy từ trong vụ nổ bắt đầu trao ra, không lạ gì, đó chính là những chất hoá học bọn người đó sử dụng để lai tạo ra con người và quái vật.

Mặt băng cũng từ từ tan chảy, Kỉ Tình vội bay lên cao, nói với Tần Ngạo:

" Mau làm lạnh chúng đi, bắc Cực này sẽ tan mất.."

Tần Ngạo cũng dùng năng lực, thổi một loạt khí lạnh xuống bên dưới đó, qua một hồi lâu, khi băng tuyết không còn tan nữa, đám chất lỏng đó cũng đóng băng nhóc mới dừng lại.

Kỉ Tình dùng năng lực đưa bọn họ trở về.

Trong thư phòng lớn, Tần Mặc Uy khép hờ đôi mắt, anh lục tung tất cả Trung Quốc lên rồi mà không thể tìm thấy mẹ con cô, cảm giác vô lực đang dâng trào lên, không thể nào khắc chế được. Bỗng bịch một tiếng như có gì đó rơi xuống anh mở mắt đầy cảnh giác nhìn về phía đó.

Kỉ Tình ôm hai đứa nhỏ đứng dậy, cô thấy Tần Mặc Uy đang nhìn mình chằm chằm không chút phản ứng thì ho khan, nói anh:

" Không tới chào mừng mẹ con em về nhà sao??"

Tần mặc uy lúc này mới hoàn hồn lao tới ôm chặt ba người, Tần Dịch và Tần Ngạo biết ba rất lo lắng nên cũng ôm ba, xoa lưng an ủi.

Sau một hồi hỏi han, tâm sự, kỉ Tình mới bảo hai đứa nhỏ tắm rửa, ăn uống rồi đi nghỉ ngơi.



Cô cũng về phòng ngủ. Tần Mặc Uy cúi đầu nhìn người ngủ say trong lòng mình trái tim đang treo lơ lửng cũng bỏ xuống được rồi.

Anh vuốt mái tóc mềm mại của cô, ánh mắt ôn nhu dần trở nên lạnh lẽo, nhấc điện thoại gọi cho hoắc Tầm chỉ nói gỏn gọn hai chữ: "Xoá sổ"

Sau đó nằm xuống ôm cô vào lòng.

Đêm hôm đó, toàn bộ người của ông chùm xã hội đen trung Quốc đều bị chặt đầu. Đầu của bọn chúng được dùng dây sắt sâu lại thành một chuỗi lớn, treo ngang hai bờ sông Hoàng Hà.

Đó là một sự kiện trấn động cảnh sát Trung Quốc. Hàng trăm xác người vứt dọc các con đường lớn, máu nhuộm đỏ lòng đường, hàng trăm đầu người treo lùng lẳng hai bên bờ sông khung cảnh ghê rợn.

Còn về Hạ Tuyết Nhàn, Tần Mặc Uy cho người đưa cô ta tới phòng thí nghiệm của bọn họ, Làm chuột bạch, đau khổ hơn cái chết.

Sau ngày hôm đó, Kỉ Tình cùng Tần Mặc Uy dẫn hai con về Mỹ sống. Tần Mặc Uy vẫn giấu chuyện của mẹ cô, không cho cô biết, với lại bà ta cũng đã chết sau vụ nổ đó rồi.

Hải Đường cũng gọi điện cho cô, nói sẽ bắt đầu du lịch khắp thế giới, Cao Mộc Ly và Phương Hạo cũng đã có một đứa con trai tên Phương Chấn Vũ, rất xinh đẹp.

Còn Lam thiên, hiện tại anh ta nửa điên nửa khùng, thân tàn ma dại được đưa vào viện tâm thần sống.

..

Kỉ Tình đứng bên cửa sổ nhìn ra phía xa xa, mọi truyện trong những ngày qua như một giấc mộng li kì, bí hiểm của cô vậy.

Bao đau khổ, bao nguy hiểm thậm chí có lúc cận kề cái chết nhưng vì vậy mà cô tìm được hạnh phúc nhỏ nhoi của cuộc đời mình. Đưa mắt nhìn xuống sân cỏ phía dưới, nhìn bóng hình ba cha con đang ngồi trên ghế dài nhìn bọn Hoắc Tầm nướng thịt kia cô mỉm cười hạnh phúc.

Phải, đây là hạnh phúc nhỏ của cô, chỉ thuộc về cô.

Kỉ Tình dùng năng lực đáp xuống ngồi cạnh Tần Mặc Uy, anh ôm cô cùng nhau thưởng thức đồ ăn.

....

Có lẽ trong cuộc sống không cần kịch tính hay gay cấn, cũng không cần tình yêu cuồng nhiệt, chỉ cần một người ở bên mình, an ủi, biết yêu thương mình, dù chỉ mỗi ngày một chút thôi nhưng đủ dài lâu là mãn nguyện rồi.

Cuộc đời này, gặp được nửa còn lại là một điều kì tích. Mỗi một việc sảy ra trên cõi đời này tất thảy đều có một ý nghĩa riêng của nó. Gặp được nhau là duyên, Yêu nhau là phận. Thế nên duyên phận tới phải biết nắm bắt đúng không nào???

...

Truyện tới đây là kết thúc rồi, cảm ơn mọi người đã đồng hành cùng Phong trong suốt thời gian qua. Thoáng cái ba năm trôi qua rồi, Phong bắt đầu viết truyện này năm lớp chín đấy >

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang