• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi lên tàu, Tần Mặc Uy, bảo người lái trực thăng tới đón sau đó ôm Kỉ Tình vào một khoang nghỉ ngơi dành cho thuyền trưởng. Cả người cô nóng rực như lửa, mặt mũi tái nhợt, trán đổ đầy mồ hôi, quần áo thì bẩn lem luốc, rách rưới.

Anh lấy khăn ướt lau người,tìm một bộ đồ sạch sẽ thay cho cô. Nhìn những vết thương trên người cô mà lòng anh thắt lại. Kỉ Tình đưa tay khẽ vuốt mặt anh, thì thầm:

Em không sao, anh đừng có trưng bộ mặt đau khổ như thể em chết rồi đó ra chứ...

Tần Mặc Uy không nói gì chỉ ôm cô vào lòng, cứ ngồi như thế thẫn thờ rất lâu. Kỉ Tình nhìn anh, mới có vài ngày không gặp anh giường như gầy đi rất nhiều, gương mặt tiều tụy hốc hác, hai mắt thâm quầng, đầy tơ máu. Cô cười khẽ, một lão đại uy vũ như vậy không ngờ cũng có lúc thế này.

Chỉ khoảng một tiếng sau, trực thăng đã tới nơi, hạ cánh ngay trên tàu, Tần Mặc Uy bế Kỉ Tình lên trước sau đó trác Ngôn cũng lên, họ cho người lái trực thăng bay thẳng vào đất liền..

Kỉ Tình nằm gối đầu lên đùi Tần Mặc Uy, nhìn anh một hồi cô mới nói:

Tiểu Mặc, em buồn ngủ quá, em.......ngủ một chút nhé.......

Nói rồi cô nhắm mắt lại, Tần Mặc Uy hốt hoảng lay cô dậy, Tình huống của cô bây giờ rất tệ, nếu cô cứ thế ngủ chỉ e.. sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. nghĩ đến đây, Tần Mặc Uy lại gọi cô gấp gáp hơn, Kỉ Tình không mở mắt, nhíu lông mày:

Ồn ào quá, em...... chỉ ngủ một chút thôi...... nhé.....

Không được..... Kỉ Tình... Em mở mắt ra cho anh... em mà ngủ là anh bỏ mặc em luôn đấy...Không được ngủ....

Tần Mặc Uy càng cuống hơn, cố gắng lay cô dậy. Kỉ tình không mở mắt, thì thầm anh:

Nhưng em mệt rồi......... Không còn sức để nói chuyện cùng anh nữa......

Tần Mặc Uy đưa bàn tay thon dài, ấm áp dán lên mặt cô vuốt từ lông mày, sống mũi tới đôi môi khô, nứt nẻ của cô,.

Kỉ Tình đặt tay mình lên tay anh, cô vẫn không mở mắt, chỉ cảm nhận bàn tay anh đang run rẩy lướt nhẹ lên mặt mình. Chợt cô thấy trên mặt mình ươn ướt, giọt nước nóng hổi rơi trên mặt cô, lăn vào miệng cô, mặn chát.

Cô mở mắt ra, nhìn anh, chỉ thấy anh cúi mặt nhìn cô,từng giọt nước từ mắt anh rơi xuống mặt cô, bỏng rát.

Kỉ Tình đưa tay lau đi giọt nước mắt trên mặt anh, cười nhẹ:

Đừng khóc.......... Em không sao hết,................

Tần Mặc Uy cầm bàn tay cô đang ở trên mặt mình, giọng khàn khàn:

Hứa với anh, đừng ngủ có được không??

Được..... em không ngủ.........Không ngủ........Khụ Khụ

Cô ho ra một ngụm máu, thấy Tần Mặc Uy lại hốt hoảng, cô cười, trấn an anh.

Trác Ngôn ngồi phía trước tí nữa thì rớt mất cằm. Lão đại của anh khóc? lão đại thế mà lại khóc??

Trực thăng bay rất nhanh, chẳng mấy chốc họ đã tới được bệnh viện lớn nhất nước Mỹ. Kỉ Tình được đẩy vào phòng cấp cứu, Tần Mặc Uy vừa sải bước đi theo vừa nắm chặt tay cô, Kỉ Tình nhìn anh mỉm cười nhưng tay cô từ từ buông lỏng, đôi mắt sáng cũng từ từ nhấm chặt lại.

Cô rơi vào tình trạng nguy kịch, được đẩy vào phòng cấp cứu,Trác Ngôn cũng đi thẳng vào bên trong, Tần Mặc Uy đứng bất động phía bên ngoài, nhìn chằm chằm về phía cửa phòng.

Trong lòng anh giờ trăm mối ngổn ngang, trái tim đau đến chết lặng từ cái khoảnh khắc cô nhắm mắt đó.

Bọn Hoắc Tầm phải tới chiều hôm đó mới về tới nơi, ba người họ chạy thẳng tới bệnh viện, chỉ thấy Tần Mặc Uy y như bức tượng đá vậy, không nhúc nhích dù chỉ một chút.

Hoắc Tầm đi đến hàng ghế cạnh đó ngồi xuống, Hàn vũ Và Tô Phàm về trước giải quyết một số công việc. Hoắc Tầm Nhìn anh như vậy mới thử lên tiếng thăm dò:

lão đại, hay anh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi.

Tần Mặc Uy vẫn không nhúc nhích, cũng không trả lời. Anh ta thở dài, Thế nếu mà kỉ Tình không qua khỏi, thực sự họ không biết Tần Mặc Uy sẽ biến thành thế nào nữa. Chợt anh ta nhận được một tin nhắn, sau khi đọc xong, sắc mặt không tốt lắm nói với Tần Mặc Uy:

Lão đại, Hứa Hủ báo tin, đã bắt được tên trùm sỏ lừa chúng ta rồi,............ Vậy tôi nhốt hắn lại chờ lão đại sử lí.

Anh ta nhắn tin với hứa HỦ.

Sau hơn mười ba tiếng đồng hồ chờ đợi cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở, Tác Ngôn nặng nề bước ra, Tần Mặc Uy không nói gì chỉ nhìn chằm chằm anh ta, Trác Ngôn nói:

Tình hình của cô ấy không khả quan chút nào, vết thương ảnh hưởng tới nội tạng rất nhiều, lại mất rất nhiều máu, hiện tại các cơ quan trong cơ thể gần như đã ngừng hoạt động, Có thể sẽ không qua khỏi.

Tần mặc Uy Không nói gì chỉ im lặng nhìn Kỉ Tình được đưa vào phòng kính. anh đứng phía bên ngoài nhìn cô như vậy đột nhiên cảm thấy cô như vậy thật mong manh, yếu ớt. Bên ngoài trông anh trấn tĩnh như vậy nhưng bên trong lòng anh đang run rẩy, anh sợ mất cô, anh sợ ô bỏ anh mà đi. Bất chợt anh phun ra một ngụm máu.

Hoắc tầm và Trác Ngôn hốt hoảng đến muốn đỡ anh nhưng Tần Mặc uy đưa tay chặn họ lại.

Nhìn cô một lúc lâu sau đó dặn Trác Ngôn ở lại, bảo Hoắc Tầm dẫn tới chỗ tên lừa anh vào chỗ chết kia.

Hai người tới trang trại lúc trước anh đưa kỉ tình đến, Phía trong sân lúc này để một chảo dầu lớn, một đám người mặc đồ quân đội đang ném củi vào đốt ở phía dưới trảo. Tần mặc Uy ngồi lên chiếc ghế dựa, cả chiếc ghế nâng cao lên, Anh ngồi từ cao nhìn tên đó bị treo lủng lẳng phía trên trảo dầu, hắn nhìn anh hoảng hốt, cầu xin:

Tần lão đại xin tha cho tôi, tôi không cố ý, tôi không cố ý.........

Tần Mặc Uy nhìn thấu suy nghĩ của hắn ta, hắn là ông chùm buôn ma tuý của Đông Nam Á, cũng chính là người khiến Kỉ Tình thành ra như vậy, không nói lời nào anh phất tay một cái.

Hoắc Tầm hiểu ý bảo họ hạ dây xuống một chút, chảo dầu nóng đang sôi sùng sục như vậy, hai chân hắn bị ngập chìm trong đó.

Hắn kêu la đau đớn, van nài, cầu xin nhưng Tần Mặc Uy chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt vô cảm, bảo họ thả dây thấp xuống.

Hắn ta quỳ xuống trảo dầu, la hét càng thảm hơn sau đó trực tiếp ngất xỉu, Hoắc Tầm kép hắn ta lên, làm cho tỉnh lại sau đó lại thả hắn xuống. Lần này là thả hẳn cả người xuống. Tần Mặc Uy nhìn hắn ta dẫy dụa la hét đau đớn bằng con mắt vô cảm sau đó bỏ đi........

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK