• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kỉ Tình dẫn Tần Dịch vào nhà hàng, chọn một bàn trong góc sau đó gọi món. Cô gọi một bàn đầy đồ ăn Trung Hoa ra sau đó nói với nhóc con:

Tiểu bảo, chúng ta ăn đồ ăn này trước nếu con ăn không quen mẹ sẽ đổi nhà hàng khác nha..

Tiểu Bảo không kén ăn, Tiểu bảo ăn được mà, mẹ mẹ cũng mau ăn đi.

Tần Dịch cười híp mắt nói với cô, vì cô và anh đều là người Trung Quốc nên hai đứa nhóc nhà họ nói tiếng Trung rất tốt.Cô xoa đầu Tần Dịch sau đó gắp cho nhóc một cái đùi gà thật to.

Hai mẹ con bắt đầu ăn, bàn ăn họ rất im lặng nhưng thu hút rất nhiều ánh mắt của người khác. Ờ thì cô không chú ý nhưng Tiểu Bảo nhà cô thì không như vậy a~

Mẹ, chúng ta trông kì cục lắm sao?

Không có, sao vậy con?

Họ cứ nhìn mình hoài.

Cô cười cười nhìn nhóc, Tiểu bảo nhà cô có nước da trắng nõn, môi đỏ mũi cao, mái tóc màu nâu nhạt giống ba, đôi mắt tròn to, long lanh với tròng mắt màu cam hiếm thấy. Trông vừa đẹp vừa đáng yêu không nhìn mới lạ đó.

Một lát sau có một đôi trai gái khoác tay nhau bước vào, Nhìn hơi quen quen. Kỉ Tình nheo mắt suy nghĩ một chút, ơ hoá ra người quen. Ha, cũng có duyên đó chứ.



Mà thôi kệ, cô ăn cái đã. Tần Dịch nhìn họ sau đó cất giọng non nớt:

Mẹ quen họ sao??

Ờ, cũng gọi là người quen cũ.

Rồi cô nháy mắt với Tần Dịch một cái, nhóc con gật đều ra vẻ đã hiểu, cúi đầu ăn tiếp. Kỉ Tình không ngờ hai người họ lại kéo nhau qua đây. Hai người đó là Lam Thiên và bà chị họ yêu quý của cô, Hạ Tuyết Nhàn. Hai người đó đến bên bàn cô, Hạ Tuyết Nhàn lên tiếng:

Ô, chào em họ, lâu quá rồi không gặp em sống vẫn tốt chứ?

Kỉ Tình cười nhìn cô ta đạo đức giả quan tâm mình xong mới nói:

Cảm ơn, em vẫn ổn.

Cô ta đảo mắt nhìn Tiểu Bảo Tần Dịch đang ngồi ăn cơm cười khinh thường cất giọng châm biếm:

Ôi chao, nhóc này là con trai em hả, Tuy em chưa có chồng nhưng cũng không sao mà, mọi người trong nhà sẽ tha thứ cho em thôi. Họ sẽ không ghét bỏ mẹ con em đâu. Phụ nữ không chồng ở bên ngoài thực sự không tốt.

Kỉ Tình ngán ngẩm, cô đoán không sai mà, vừa mở miệng ra là nói cô không chồng mà chửa lại còn nói cô làm công việc bẩn thỉu nữa chứ, hơn nữa nói lớn như vậy như sợ mọi người không nghe thấy ý.

Cô nhìn Lam Thiên thấy anh ta đang nhíu mày đăm chiêu nhìn Tần Dịch, chưa đợi cô mở lời nhóc nhà cô đã nhanh nhảu nhìn anh ta:

Bộ chưa thấy người đẹp trai bao giờ hả?

Hả?

Kỉ Tình cũng sững người mất một lúc sau mới tiêu hóa được câu con trai cô vừa nói. Haha, đẹp trai......

Tần Dịch nhìn người đàn ông đứng trước mặt vuốt vuốt chiếc cằm nhỏ trắng ngần:



Nhìn chú cũng tạm được không đến nỗi không nỡ nhìn...haiiii... con biết con đẹp trai... thế nhưng con đẹp trai chứ không dễ dãi nha~ Chú có thích con thì con cũng không thể thích chú được con còn nhỏ, với lại ba nói con là trai thẳng, mà trai thẳng là không thích con trai, chỉ thích con gái thôi,..ui sao chú không nói gì thế...... chú đừng như vậy... con không cố ý làm chú tổn thương đâu...

Nhóc con nhìn mặt Lam Thiên dần dần tái đen với ánh mắt vô tội sau đó lại nhìn Kỉ Tình, cô gật đầu một cái. Hạ Tuyết Nhàn nghiến răng thật chặt cố mỉm cười cúi xuống nói chuyện với Tần Dịch;

Nhóc con, con không thể ăn nói với người lớn như vậy được, như vậy là vô lễ có biết không?

......

Này nhóc?

......

Cô nói con có nghe không?

Kỉ Tình nén cười nhìn Tiểu Bảo xem nhóc sẽ nói gì, dù sao khi ở cùng một trong ba cha con nhà này cô sẽ không bị mệt...

Y như cô dự oán, Tần Dịch nhấc chiếc khăn lên, tao nhã lau miệng sau đó mím mím môi:

Xin lỗi, con không thích nói chuyện với người xấu xí.

Nói rồi cậu bé vẫy vẫy tay gọi phục vụ tới,nói với anh ta:

Bữa này hết bao nhiêu vậy ạ?

Phục vụ nhìn cậu bé sau lại nhìn Kỉ Tình, thấy cô gật đầu lúc này mới trả lời Tần Dịch:

dạ Chín vạn...

Mẹ, bữa nay Tiểu Bảo mời mẹ nha~

Lòng Kỉ Tình mềm nhũn gật đầu với Tần Dịch, Chỉ Thấy nhóc con từ trong ví nhỏ lấy một tấm thẻ vàng đưa cho nhân viên phục vụ:

Quẹt thẻ.

Sau khi đợi nhân viên trả thẻ, cô dẫn tiểu bảo bỏ đi. Mọi người trong nhà hàng bắt đầu ồn cả lên. Nói người ta nuôi con một mình, còn nói đi làm nghề kia nữa, nhìn con người ta chưa, nhỏ xíu mà đã mời mẹ ăn ở nhà hàng lớn như vậy. Đúng là không có́ mắt nhìn người mà.

Hạ Tuyết nhàn đen mặt Được Lam Thiên kéo về, họ còn mặt mũi nào ăn tiếp được chứ.

Thật không ngờ khi ra bãi đỗ xe lại gặp phải Kỉ Tình đang ôm Tần Dịch cười vui vẻ, cô ta tức tối đi đến cất giọng châm biếm:

Nhiều tiền như vậy chắc được lão già nào đó bao nuôi chứ gì? Kỉ Tình, chị không ngờ em là người như vậy.

Kỉ Tình nhíu nhíu mày, bao nuôi à? Được Tần mặc Uy cho tiền Tiêu xài cũng tính là bao nuôi đi. Cô phóng khoáng gật đầu một cái sau đó dẫn Tần Dịch đi, nhóc con còn quay đầu nói:

Đúng, mẹ con tôi được bao nuôi bởi một lão già, nhưng dù sao đó cũng là lão già đẹp trai nhất mà tôi từng thấy...

Kỉ Tình bật ngón tay cái lên với Tiểu bảo. Ngầu quá rồi.....

Lam Thiên Nắm chặt tay nhìn chằm chằm Kỉ Tình lên xe lao vụt đi sau đó kéo Hạ Tuyết Nhàn lên xe, đi về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK