Chương 10: Qua đêm (1)
Cậu ta giống như một thanh cọc gỗ, cả người cứng ngắc chậm rãi di chuyển, tiếp đó trừng mắt nhìn tôi một cách dữ tợn.
Trời đụ.
Hổ Tử nào còn bộ dạng lúc trước, lúc này hai mắt cậu ta trừng lớn, tròng mắt bị tơ máu che kín, máu cùng lông chó dính đầy trên cằm và khóe miệng cậu ta.
Trong miệng của cậu ta thi thoảng lại phát ra tiếng gầm cảnh cáo với tôi.
Tiếng cầm kia như muốn nói, cút xa ra, đừng có xen vào việc của người khác.
Thế nhưng Hổ Tử lại là người bạn nối khố của tôi, còn thân hơn cả anh em ruột thịt, bây giờ cậu ta xảy ra chuyện, sao tôi có thể mặc kệ được chứ.
“Hại tính mạng người khác chính là phạm vào đạo trời, súc sinh ngươi muốn một thân đạo hạnh tan thành mây khói sao?” Tôi to gan quát lớn: “Nếu hiện tại ngươi tỉnh ngộ thì vẫn còn biện pháp cứu vãn, nếu còn tiếp tục chấp mê bất ngộ, vậy chắc chắn sẽ bị trời phạt, không chỉ bị hủy một thân đạo hạnh mà thậm chí cả đời sau của ngươi cũng sẽ gặp tai ương.”
Một câu này của tôi mười phần khí phách, mười phần oai phong, tà ám bình thường chỉ sợ sẽ bị lời này dọa hoảng sợ, nhưng thứ muốn hại Hổ Tử hiển nhiên không phải loại tà ám bình thường.
Tôi vừa dứt lời, chỉ nghe thấy Hổ Tử gào lên một tiếng, sau đó như phát điên lao rầm về phía lồng ngực tôi.
Từ nhỏ tôi đã tập võ, thân thể cực kỳ rắn chắc, sức lực cũng vô cùng lớn, ngày thường đánh nhau Hổ Tử không trụ nổi quá ba giây.
Thế nhưng hiện tại sức lực cậu ta trở nên lớn vô cùng, thân thể giống như khúc gỗ cứng ngắc, một cú lao này lập tức khiến tôi lảo đảo, té ngã trên mặt đất, mà Hổ Tử cũng không tính buông tha, cậu ta ngồi trên người tôi, há miệng toan cắn vào cổ tôi.
“Hổ Tử, mày tỉnh lại ngay cho tao!”
Tôi túm lấy cằm Hổ Tử, sau đó gào lên với cậu ta, nhưng hiện tại Hổ Tử đã hoàn toàn mất đi lý trí, hai mắt hắn tràn đầy cơ máu, sự điên cuồng cuộn trào nơi đáy mắt, hàm răng dính đầy tơ máu dưới ánh trăng trở nên cực kỳ sắc bén, giống như chỉ cần cắn một cái là có thể cắt đứt cổ của tôi vậy.
“Bà mẹ nó!”
Tôi mắng to một tiếng, sau đó rút tay trái bị đè dưới lưng ra, ấn bùa trừ tà vào thẳng trán của Hổ Tử.
“Bộp” một tiếng, bùa trừ tà cố định ngay giữa mi tâm của Hổ Tử, tiếp đó tôi giơ hai ngón tay, “bộp bộp bộp” vài tiếng, điểm liên tiếp mấy huyệt đạo trên người Hổ Tử.
Mấy huyệt tôi điểm dính là linh khư huyệt, thiên khê huyệt, trung đình huyệt và thần phong huyệt.
Sau khi điểm xong, cả người Hổ Tử cứng đờ, mà tôi cũng gầm nhẹ một tiếng: “Tứ khiếu phong hồn, Thần đình trừ tà, cút ra đây cho ta!”
Vừa dứt lời, tôi đã nâng tay phải điểm vào huyệt Thần đình trên đỉnh đầu của Hổ Tử một cái.
Cái gọi là Tứ khiếu phong hồn chính là thông qua việc điểm bốn huyệt trên người Hổ Tử, phong ấn hồn phách của cậu ta lại trong thân thể, tránh khỏi việc sau khi điểm vào huyệt Thần Đình, hồn phách bị chấn động tới mức bắn ra khỏi thân thể.
“Bộp…”
Lại một âm thanh truyền ra, tay của tôi điểm tiếp vào huyệt Thần Đình của Hổ Tử.
Hổ Tử bị tôi vỗ tới mức thân thể ngã ngửa ra sau, nằm thẳng cẳng trên mặt đất, mà vào giây phút cậu ta ngã ra mặt đất, tôi nghe thấy một tiếng “chi chi” vang lên, sau đó một luồng ánh sáng chui ra từ đầu của Hở Tử, một tiếng “vèo” vang lên, thứ đó chui tọt vào trong bóng đêm.
Tôi biết chính là luồng ánh sáng đó muốn hại Hổ Tử cho nên quát to một tiếng, đang muốn đứng dậy đuổi theo thì Hổ Tử lại vươn tay túm lấy ống quần tôi.
“Thiên Du, tao, tao… Tao khó chịu quá.”
Tôi cúi đầu nhìn, chỉ thấy gương mặt Hổ Tử xanh mét, cả người căng lên, tay chân co rút cả người không ngừng run rẩy, khóe miệng còn trào ra một ít nước bọt.
Quan trọng nhất chính là đám khí đen trên đầu Hổ Tử càng nồng đậm.
“Chồn vàng đã bị đuổi đi, sao khí đen trên đỉnh đầu Hổ Tử còn chưa tiêu tán? Chẳng lẽ… con chồn muốn hại Hổ Tử, không chỉ có một con?”
Gương mặt tôi đầy kinh hãi.
Chồn vàng bám vào người Hổ Tử đã bị tôi đuổi đi, theo lý thường thì đám khí đen trên đầu cậu ta phải tiêu tán rồi mới đúng, thế mà khí đen không chỉ không tiêu tán mà bây giờ lại càng nồng đậm hơn là thế nào?
Chẳng lẽ thứ muốn hại Hổ Tử không chỉ có một con?
Hay là, Hổ Tử còn chọc phải những thứ khác nữa?
Ngay vào lúc tôi hoài nghi thì Hổ Tử lại trợn trắng mắt, thân thể kịch liệt run rẩy, miệng sùi bọt mép, tiếng thở gấp dồn dập không ngừng vang lên.
“Hổ Tử!”
Nhìn thấy tình huống này, tim tôi giật thót, tôi bóp cằm ép Hổ Tử miệng ra. Cậu ta vừa há miệng tôi đã lập tức phát hiện trong miệng Hổ Tử trống rỗng, một nửa cái lưỡi đã chui ngược vào cuống họng.
Dịch : viet anh 1766