• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 15: Quỷ đến rồi (2)

Cửa vừa được mở ra, âm thanh lập tức trở nên rõ ràng, hình như đó là… Tiếng nước?

Chỉ là phòng khách quá tối nên tôi chỉ có thể nhìn thấy hình dạng mơ hồ của sự vật, tôi hít một hơi thật sâu rồi thận trọng bước ra khỏi phòng, tay phải cầm trảm linh đao, lưng dựa vào tường. Gương mặt cảnh giác quan sát bốn phía.



Một lúc sau, mắt tôi cuối cùng cũng quen với bóng tối trong phòng khách, tôi nương theo tiếng nước nhìn lại, tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả người tôi lập tức cứng đờ.



"Vương... Dì Vương?"



Tôi trợn hai mắt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, gương mặt đỏ bừng.



Chỉ thấy, ngoài phía ban công, góa phụ Vương đang ngồi trong bồn tắm đưa lưng về phía tôi. Mà hiện tại cô ấy nâng cánh tay ngọc lên xối nước ấm lên người mình.



Ánh trăng dịu nhẹ xuyên thấu qua rèm cửa, khiến làn da vốn trắng nõn của cô ấy như sáng bừng lên, tuy rằng chỉ là một bóng dáng mơ hồ nhưng cũng đủ để khiến tôi ngây người.



Trương Thiên Du tôi tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng tôi cũng không phải là kẻ háo sắc, hiện tại tôi phản ứng như vậy cũng là vì góa phụ Vương thật sự quá xinh đẹp.

Bao nhiêu lời hay ý đẹp trên thế gian cũng không thể miêu tả cảnh đẹp lúc này. Thậm chí hình ảnh này quá xinh đẹp, giống như một bức tranh trừu tượng khiến tôi sinh ra cảm giác không mấy chân thật..

Dưới ánh trăng, một người phụ nữ xinh đẹp đầy đặn ngồi trong bồn tắm quay lưng về phía tôi, bờ vai xinh đẹp lộ ra ngoai, ánh trăng mờ ảo che phủ bờ vai của cô ấy làm tăng thêm chút bí ẩn và quyến rũ, cánh tay như ngọc lâu lâu lại lên một chuỗi bọt nước, phía sau gáy thi thoảng lại có giọt nước chảy xuống, mà trên lưng cô còn dính vài cánh hoa đỏ thắm.

Giờ phút này, trong mắt tôi không còn thứ gì khác, chỉ còn lại bóng lưng xinh đẹp kia.



Tôi cũng không biết mình đã đứng như vậy được bao lâu, chỉ là tôi bỗng cảm nhận được luồng khí lạnh lẽo từ phía sau ập tới, tôi theo bản năng quay đầu lại, thế mà sau lưng tôi lại có một bóng người.

“Hổ Tử?” Tôi sững sờ, thầm nghĩ không biết Hổ Tử đã tỉnh lại từ lúc nào?

Nhưng ngay sau đó, tim tôi lập tức run rẩy, cả người giống như bị điện giật, da đầu thoáng chốc đã tê rần.

Nương theo ánh trăng, tôi nhìn thấy khuôn mặt của người phía sau thâm tím, hai má và cổ đầy vết đốm thi, đôi mắt đầy tử khí lúc này đang đảo quanh hốc mắt, một mắt nhìn về phía ban công chỗ góa phụ Vương, con mắt còn lại thì dán chặt vào tôi.

Tôi lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt, giờ phút này, tôi chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, miệng lưỡi đắng khô.



Đây nào phải Hổ Tử, đây rõ ràng là ông Lưu khờ đã chết từ lâu!

Trời đụ!

Sau khi tôi nhìn thấy ông Lưu khờ, lập tức bị dọa tới mức run bần bật, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

“Ông… Ông Lưu?” Tôi nuốt một ngụm nước bọn, cố gắng bình tĩnh lại lui về phía sau.

Tuy rằng từ nhỏ tôi đã hay nhìn thấy những thứ không sạch sẽ nhưng cũng chưa từng gặp phải chuyện xác chết vùng dậy, cảm giác này là bẩm sinh mà có, không thể nào áp chế được, chí ít hiện tại can đảm của tôi không đủ để áp chế nó.

Sau khi nhìn thấy ông Lưu khờ, tôi sắp bị dọa tới mức tè cả ra quần rồi, may mà ông Lưu khờ cũng không có động tác gì, chỉ là dùng đôi mắt tử khí âm trầm nhìn chằm chằm tôi.

Có lẽ là vì quá mức hoảng loạn cho nên sau lưng tôi vang lên “rầm” một tiếng, là do trong quá trình tôi lui về phía sau đụng phải kệ rượu, mấy bình rượu phía trên lập tức rơi xuống vỡ nát.

Trong lúc nhất thời, mùi thơm của rượu trộn lẫn với mùi hôi thối của tử thi lan tỏa trong không khí, cái mùi hương đó, đúng là một lời khó nói hết.

“A!” Góa phụ Vương hét một tiếng, sau đó kêu to: “Ai?”

“Dì Vương, là cháu.” Tôi trừng mắt, cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, dùng hết bình tĩnh nói: “Đừng nhìn qua đây, dì về phòng trước đi.”

“Thiên Du? Em… Em đang làm gì đó? Người trước mặt em là ai, sao chị lại ngửi thấy… Mùi hôi thối nhỉ?” Quả nhiên góa phụ Vương vẫn chưa biết rõ tình hình, cô ấy che ngực ngồi yên trong bồn tắm, tôi đang muốn giải thích thì lại bị tiếng cười quỷ dị của ông Lưu khờ trước mặt cắt ngang.

Tiếng cười vừa dứt, tròng mắt ông ta lại bỗng nhiên chuyển động, tốc độ chuyển động cực nhanh, điểm đen trong mắt gần như không còn nhìn thấy, chỉ còn thấy con ngươi trắng bệch không ngừng chuyển động.

Hình ảnh quỷ dị này khiến da đầu tôi tê dại, hai chân run rẩy không ngừng.

Ngay sau đó, hình ảnh trong đôi mắt ông Lưu khờ đột nhiên dừng lại, nhưng có lẽ là do tròng mắt chuyển động quá mãnh liệt cho nên sau khi dừng lại, ánh mắt ông ta hơi rũ xuống, nhìn về phía túm lều đang dựng lên giữa hai chân tôi…

“Hì hì, hì hì…”

Ông ta nhếch môi, phát ra tiếng cười kỳ dị, sau đó gầm nhẹ một tiếng, nhào thẳng về phía tôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK