• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 19: Lừa đuổi quỷ (3)

Trong thôn chúng tôi chỉ có mình nhà ông Lưu khờ nuôi lừa, mà âm thanh ban nãy đúng là phát ra từ nhà ông Lưu khờ.

Chỉ là bây giờ đã hơn nửa đêm, con lừa này kêu cái gì?

Đặc biệt tiếng kêu này cực kỳ kỳ lạ, vừa dồn dập vừa vang vọng, giống như bị giật mình vậy.

Nhà ông Lưu khờ cách nhà tôi không xa, cùng lắm là 50m. Tiếng lừa kêu còn không ngừng vang lên, tôi không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ nhà ông Lưu khờ xảy ra chuyện gì?

Nghĩ tới đây, tôi liền quay qua nói với góa phụ Vương: “Qua nhìn thử xem.”

Sau khi nói xong, tôi lập tức nhấc chân đi về phía nhà ông Lưu khờ, góa phụ Vương theo sát tôi không bỏ, vừa túm chặt cánh tay tôi, vừa quay đầu nhìn xung quanh.

“Thiên Du, sao giờ này con lừa vẫn còn kêu?” Góa phụ Vương vẻ mặt kinh hoảng, tôi dừng chân, đưa tay lên miệng ý bảo cô im lặng.

Lúc này chúng tôi chỉ cách nhà ông Lưu khờ chừng 10m, nương theo ánh trăng, tôi nhìn thấy trên cửa lớn của nhà ấy có một lá cờ dẫn hồn đang tung bay trong gió, dường như đang chỉ đường về cho đám vong hồn lạc đường.

Còn con lừa của nhà ông ta, giờ phút này lại đứng ngay phía dưới cờ dẫn hồn.

Tôi nhăn mày, lòng nói thầm sao con lừa này lại đứng dưới cổng, lại còn ngay vị trí cờ dẫn hồn nữa?

Đúng lúc tôi đang nghi ngờ, thì con lừa kia bỗng ngã nằm trên mặt đất.

Nó cũng không từ từ nằm xuống mà là trực tiếp ngã xuống đất, sau đó tru lên một tiếng rồi cọ cọ thân mình, khiến sống lưng không ngừng cọ trên mặt đất.

“Đây là lừa gãi lưng sao?” Góa phụ Vương vẻ mặt kinh ngạc, nhỏ giọng nói với tôi: “Lần đầu tiên chị nhìn thấy đó.”

Tôi gật đầu, chắc là nó ngứa cho nên đang gãi.

Lời vừa dứt, tôi lập tức mở to mắt nhìn, lông tơ trên người dựng ngược lên.

“Hì hì…”

Tiếng cười lanh lảnh vang lên, tiếng cười này xuất hiện rất đột ngột, phát ra từ trên lưng con lừa kia.

Giống như ở một chiều không gian khác mà tôi nhìn không thấy, có một đứa bé đang cưới trên lưng lừa chơi đùa.

Tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra, nhỏ giọng run rẩy nói: “Đây, đây không phải lừa gãi ngữa, đây là… Lừa đuổi quỷ!”



Quái dị, hình ảnh thật sự quá quái dị.

12 rưỡi đêm, một con lừa đột nhiên phát ra tiếng kêu khiếp người, sau đó ngã xuống mặt đất, vừa cọ lưng xuống mặt đất vừa tru lên, trong tiếng tru đó còn lẫn vào tiếng cười khúc khích khiến người ta sởn gai ốc.

Tiếng cười đó lanh lảnh, hình như là truyền ra từ trên thân con lừa, giống như ở một chiều không gian mà tôi không nhìn thấy có một đứa bé cưỡi trên lưng lừa trêu đùa.

Một màn quỷ dị này trực tiếp dọa cho tôi sợ tê cả da đầu, khí lạnh từ bàn chân bốc lên xộc thẳng tới đỉnh đầu tôi.

“Lừa đuổi quỷ?” Góa phụ Vương không nghe thấy tiếng cười quỷ dị đó, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được cảm xúc của tôi bất ổn, cô ấy cũng lập tức khẩn trương, túm chặt lấy cánh tay tôi, gương mặt rụt rè hỏi: “Ý của em là, trên lưng con lừa này… Có một quỷ hồn ư, con lừa này như vậy cũng là vì muốn đuổi con quỷ kia xuống đúng không?”

Tôi sợ mở miệng ra sẽ dọa cô ấy, cho nên không nói chuyện, chỉ là nhìn chằm chằm vào con lừa đó.

Con lùn ấy không ngừng cọ thân thể xuống mặt đất, thân thể nó vặn vẹo, bày ra đủ loại tư thế kỳ lạ, vừa vặn vẹo sống lưng vừa phát ra tiếng kêu khiếp người.

Đúng lúc này, gió lạnh nổi lên.

Làn gió thổi mạnh tới làm cờ dẫn hồn tung bay phần phật, giống như ở một nơi mà tôi không nhìn thấy có một bàn tay đang thao túng cờ dẫn hồn vậy.

Tiếp đó tiếng cười lanh lảnh lại vang lên, so với lần trước thì rõ ràng hơn nhiều, cũng ngày càng trong trẻo hơn.

“Hi hi hi…”

“Thiên Du, tiếng gì vậy?” Hình như góa phụ Vương cũng nghe thấy tiếng tiếng cười kia, cô ấy trừng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt đầy hoảng loạn.

“Suỵt!” Tôi đưa tay ra hiệu im lặng, sau đó nắm lấy cánh tay cô ấy chậm rãi kéo cô ấy lùi về phía sau.

Bất kể nơi này có thứ gì hay xảy ra chuyện gì cũng không liên quan tới tôi.

Chuyện quan trọng nhất bây giờ chính là đưa thi thể ông Lưu khờ trở về mộ địa, hạ táng thêm một lần nữa. Sau đó dùng hết sức kéo dài thời gian, chờ sư phụ tôi trở về giải quyết chuyện này.

Còn nơi này…

Đừng nói là không liên quan tới tôi, mà cho dù có liên quan thật thì với năng lực hiện tại của tôi cũng không thể giải quyết được chuyện này.

Tôi kéo góa phụ Vương lùi về phía sau, con lừa kia vẫn không ngừng cọ thân thể lên mặt đất, tiếng cười đó cũng không vang lên nữa. Tuy nhiên nhìn hành động mà con lừa đó vẫn đang làm thì xem ra tiểu quỷ kia cũng chưa rời đi.

Cũng may nó không quấn lấy chúng tôi, chuyện này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Chúng ta đi vòng qua đi.” Sau khi nói xong tôi xoay người muốn rời đi, nhưng lúc này góa phụ Vương lại ngạc nhiên hô lớn: “Đám mèo hoang từ đâu chui ra thế này?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK