Chương 14: Quỷ đến rồi (1)
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nói hóa ra đàn ông mấy thôn quanh đây nhớ thương góa phụ Vương là đều có lý do cả, người phụ nữ đó đúng là hồ ly quyến rũ lòng người mà.
Tuy rằng Hổ Tử bị chồn vàng nhập vào nhưng tình huống lúc này cũng ổn hơn nhiều, hơi thở đều đặn, ngoại trừ mất chút dương khí thì cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một đêm có lẽ là sẽ không sao.
Thấy Hổ Tử không sao, trái tim đang treo lơ lửng trên cổ họng của tôi mới chậm rãi hạ xuống, thế nhưng tôi cũng không lên giường nghỉ ngơi mà là đi tới bên cạnh cửa sổ, cẩn thận đánh giá tình huống xung quanh.
Mấy con chó lớn màu vàng trốn trong ổ đã chui ra, lúc này bọn nó đang tụ tập trước xác con chó kia, không ngừng liếm láp miệng vết thương của nó.
Con chó lớn màu vàng không có gì bất thường, điều này cũng cho thấy chồn vàng đã biến mất hoàn toàn, nhưng tôi vẫn lo lắng không thôi, tôi xé bùa trừ tà trên trán Hổ Tử xuống, sau đó dán lên trên cửa rồi mới chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi.
Nhưng đúng lúc này, góa phụ Vương lại đẩy cửa phòng ngủ ra, cô ấy đứng ngoài cửa nhìn một cái, thấy tôi chưa đi ngủ thì mới nhanh chân bước vào phòng cười nói: "Thiên Du, chị biết em thích uống rượu, đây là loại rượu chị ủ từ mấy năm trước, em uống thử xem."
Góa phụ Vương nói xong thì đặt một chai rượu lên tủ đầu giường, sau đó quay người cúi đầu rời đi, nhưng có lẽ vì đi chân trần cho nên khi quay người lại bị trượt chân, tôi chỉ nghe thấy một tiếng rên khẽ vang lên, tiếp đó thấy người cô ấy chao đảo. Tôi không nghĩ nhiều, theo bản năng đưa tay ra túm lấy cô ấy kéo vào lồng ngực mình.
Trời đụ!
Giây phút thân thể mềm mại của góa phụ Vương dán vào thân thể thôi, cả người tôi lập tức cứng đờ, đặc biệt là một tay của tôi còn vào nơi không nên chạm, cảm xúc mềm mại ấy khiến tôi mặt đỏ tai hồng, ngay cả góa phụ Vương cũng đỏ bừng mặt.
Hơn nữa tôi còn phát hiện ở trên cánh tay trái của cô ấy có một dấu chấm đỏ nhàn nhạt.
Vừa nhìn thấy chấm đỏ nhỏ này, tôi đã lập tức giật mình: "Thủ cung sa? Không phải chị ấy... đã kết hôn rồi sao? Tại sao vẫn còn thủ cung sa? Chẳng lẽ... chị ấy còn chưa sinh hoạt vợ chồng với chồng chị ấy?"
Vào lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, giọng nói của góa phụ Vương đột nhiên vang lên: "Thiên Du, em làm đau chị."
Nghe vậy, tôi vội vàng đỡ cô ấy dậy, ngượng ngùng hỏi: "Dì Vương, dì... Dì không sao chứ?"
Góa phụ Vương không nói lời nào, chỉ đỏ mặt, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi, chân trần chạy ra khỏi phòng.
Chỉ là trước khi hoàn toàn rời khỏi phòng, cô ấy còn nói thêm: "Đừng gọi tôi là dì Vương nữa, gọi tôi là chị đi."
Vừa dứt lời, cửa phòng đã “rầm” một tiếng đóng lại.
Cái đệt!
Tôi nhìn bàn tay của mình, lòng thầm nói, mẹ kiếp, không biết sư phụ tôi tích đức cao nhiêu, làm được bao nhiêu việc rồi. Nói cách khác chính là nơi mà vô số đàn ông đều mơ ước hôm nay lại bị tôi chạm vào một cách dễ dàng.
Nhưng điều kỳ lạ nhất chính là góa phụ Vương đã kết hôn, tại sao trên cánh tay còn thủ cung sa nữa?
Cái gọi là thủ cung sa chính là dùng chu sa nuôi thằn lằn, sau khi nó chết thì nghiền thân thể nó ra rồi chấm lên cánh tay phụ nữ, vết đỏ đó sẽ không rơi xuống, nó chỉ biến mất khi người phụ nữ đó phá thân mà thôi.
Thủ cung sa thường được thấy trên người các tiểu thư thương nhân thời cổ đại, nhưng lại rất hiếm thấy ở hiện đại. Đầu tiên là thạch sùng rất khó nuôi, thứ hai chính là thời thế thay đổi, hiện tại người ta không còn quá quan trọng vấn đề đó nữa, nhưng tôi không nghĩ tới tôi còn có thể nhìn thấy nó trên người góa phụ Vương.
Chuyện góa phụ Vương vẫn là con gái chính là chuyện tôi chưa bao giờ nghĩ tới. Tôi đoán không chỉ riêng tôi mà có lẽ ai cũng sẽ không nghĩ rằng một người phụ nữ đã kết hôn, có chồng chết, mấy năm sống thủ thân lại vẫn còn là con gái.
"Chẳng lẽ mình nhìn nhầm rồi sao, lẽ nào đó không phải là thủ cung sa? Chỉ là do góa phụ Vương dùng son môi chấm lên mà thôi?"
Tôi nằm trên giường, khi thì nhớ lại cảm giác khi chạm vào nơi ấy, khi thì lại nhớ tới thủ cung sa trên tay góa phụ Vương, nghĩ tới nghĩ lui làm cảm giác buồn ngủ cũng bay biến, không biết đã qua bao lâu, ngay vào lúc tôi hơi buồn ngủ thì bỗng nhiên nghe được âm thanh vang vọng từ phòng khách.
Âm thanh đó rất nhẹ, nhưng vẫn bị tôi phát hiện ra.
"Âm thanh gì vậy? Chẳng lẽ... Con chồn kia lại tới nữa?"
Tôi cau mày lắng nghe một lúc, nhưng âm thanh kia quá bé, khiến tôi không phân biệt là thứ gì đang phát ra âm thanh.
Tôi rón rén bước ra khỏi giường, tay túm chặt lấy trảm linh đao sau đó đẩy cửa ra, nương theo khe cửa nhìn ra bên ngoài.