• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: Bị quỷ ám (1)

Nghe được câu hỏi này, tôi như bị sét đánh, lập tức đứng im tại chỗ.

Bởi vì tôi nhớ tới sư phụ từng kể cho tôi nghe một truyền thuyết kinh dị.

Trong truyền thuyết có nói, vào thời điểm sơn tinh quỷ quái trong núi sắp tu thành chính quả thì nhất định phải chặn đường chặn cầu, hỏi người khác xem bản thân giống người hay giống thần, cái này gọi là phong tước vị.

Nếu mi nói nó giống người, vậy thì một thân đạo hạnh của nó sẽ lập tức bị phế bỏ.

Nếu mi nói nó giống thần, nó sẽ được tu hành chính quả, nhưng về sau nó sẽ quấn lấy mi, mượn mạng của mi.

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, sau khi nhìn chăm chú thì tôi lại phát hiện ra, đó đâu phải là lão nào mà chỉ là một con chồn đang khoắc trên mình bộ quần áo của bà lão nào đó.

Tôi sợ tới mức không ngừng túa mồ hôi lạnh, mà giọng nói khàn khàn kia vẫn không ngừng vang lên thúc giục: “Nói nhanh, nói nhanh…”

Đúng lúc tôi không biết trả lời thế nào thì kẻ uống rượu tới mức đỏ bừng mặt – Hổ Tử lại đột nhiên mở miệng:

“Tôi thấy bà giống kẻ ngốc hơn.”

Hổ Tử vừa nói xong, âm thanh xung quanh như bị ấn nút tạm dừng cực kỳ yên tĩnh.

Gió ngừng thổi, sương mù tản đi, con chồn vàng kia trợn tròn mắt.

Tròng mắt nó trừng lớn hết cớ, tôi có thể nhìn thấy trong đó đầy sự mờ mịt…

Mà tôi sợ tới mức mồ hôi lạnh không ngừng túa ra.

Từ nhỏ sư phụ đã kể cho tôi nghe rất nhiều câu chuyện kỳ dị, ngay cả câu chuyện phong tước cho chồn tôi cũng đã được nghe rất nhiều lần. Những người bị chặn đường trả lời theo rất nhiều kiểu khác nhau, chỉ là không hề trực tiếp mạnh bạo giống như… Hổ Tử.

Ngay vào lúc tôi sững sờ tại chỗ, không biết nên làm thế nào thì lại nghe một tiếng kêu quái dị truyền ra, cả người chồn vàng run lên, tiếp đó ngã quỵ trê mặt đất, thân thể run rẩy, khóe miệng còn không ngừng phun ra nước bọt.

“Bà lão này bị làm sao vậy, chỉ là mắng một câu thôi mà!”

Hồ Tử bĩu môi, sau đó nói với tôi: “Thiên Du, bà lão này hình như trúng gió rồi, hay là chúng ta cõng bà ấy về thôn đi?”

“Cõng cái đéo!” Tôi mắng một tiếng: “Đó đâu phải bà lão nào, đó chỉ là một con chồn mà thôi.”

“Gì cơ?” Vẻ mặt Hổ Tử mờ mịt nói: “Sao có thể, tao nhìn thấy rõ ràng là một bà lão mà, nếu không tin thì tao với mày cùng tới nhìn xem.”

“Đừng nhìn, nhanh chóng trở về thôn.”

Tôi kéo Hổ Tử chạy như điên về phía thôn. Sau khi tới đầu thôn, Hổ Tử thở hổn hển nói: “Thiên Du, đừng chạy nữa, phổi tao sắp nổ tới nơi rồi.”

Tôi quay đầu lại nhin thoáng qua đường lên núi, thấy con chồn kia không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm nói với Hổ Tử: “Nhanh chóng về nhà, buổi tối cũng đừng ra khỏi cửa, trước khi ngủ đóng cửa sổ cho kỹ, đêm nay nghe được âm thanh kỳ lạ nào cũng đừng có quan tâm.”

“Thiên Du, làm sao vậy?” Vẻ mặt Hồ Tử khó hiểu: “Sao lại sợ hãi như vậy?”

“Làm theo lời tao nói, chạy nhanh đi.” Sau khi nói xong tôi liền trở về nhà, chuyện ban tước cho chồn không phải là chuyện nhỏ, nếu xử lý không tốt nhất định sẽ trở thành chuyện lớn, tôi phải nhanh chóng về hỏi sư phụ.

Hơn nữa, con chồn kia cũng không được xem như chồn nữa rồi, nó có đạo hạnh, cũng đã trở thành một nửa Đại Tiên rồi.

“Không đi xem quả phụ Vương tắm rửa nữa sao?” Hổ Tử vẫn còn gọi với phía sau, tôi không để ý cậu ta nữa mà nhanh chóng chạy về nhà.

Thế nhưng chuyện tôi không ngờ tới chính là sư phụ cũng không có ở nhà, tôi tìm một vòng, phát hiện trên bàn gỗ có một tờ giấy cùng một ít tiền lẻ.

Tôi nhìn thoáng qua tờ giấy, tiếp đó ngồi ở trên ghế ngây người.

Thôn bên cạnh có người qua đời, sư phụ bị mời đi chủ trì việc tang lễ. Vì cái gọi là mùng bảy không ra đồng mùng tám không chôn cất mà sư phụ tôi đi chuyến này sớm nhất cũng phải ngày hôm sau mới có thể trở về.

Sư phụ từng nói với tôi, trong năm loại chồn, chồn vàng là khó chơi nhất, bởi vì lòng dạ nó hẹp hòi, không biết nói lý lẽ, là “đại tiên” gần giống với súc sinh nhất.

Mi thương nó một chút, nó trả lại mi nửa chút.

Mi làm hỏng chuyện tốt của nó, nó hại cả nhà mi.

Đại tiên kia cũng không biết đã tu hành trong núi được bao lâu, hôm nay đòi phong tước, nếu như cơ duyên tốt thì sẽ được vào hàng tiên thật, thế nhưng chuyện tốt ấy đã bị Hổ Tử phá hỏng, tôi có dự cảm rằng buổi tối ngày hôm nay Hổ Tử sẽ xảy ra chuyện.

Chỉ là sư phụ lại không ở đây, tuy rằng tôi đi theo sư phụ học được một ít bản lĩnh, nhưng cũng chưa từng thật sự ra tay, nó chính là Chồn đại tiên trong truyền thuyết, chỉ sợ tôi không phải là đối thủ của nó.

“Mình có nên đốt đèn suốt đêm đi tìm sư phụ không nhỉ?”

Dịch Giả : vietanh1766

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK