Chương 13: Qua đêm (4)
Nói xong, dì ấy liếc tôi một cái, rồi nói tiếp: "Hơn nữa không phải Hổ Tử cũng ở đây hay sao? Đừng lo, dì còn có thể ăn thịt hai đứa được hay sao?”
Nói xong dì ấy cũng mỉm cười, hơn nữa nụ cười này còn rất động lòng người, từ nhỏ tôi đã học vẽ bùa, cho nên định lực của tôi cũng hơn hẳn người thường, nhưng dù vậy tôi cũng suýt bị nụ cười này câu đi hồn phách.
Hơn nữa, trong nhà chỉ có mình dì ấy...
Lời nói của góa phụ Vương không thể khiến tôi không suy nghĩ nhiều, đừng nói là nghĩ nhiều, tôi còn tưởng rằng góa phụ Vương đang ám chỉ gì đó với tôi nữa kìa?
Thế nhưng sau khi ngẫm lại thì tôi ấy dì ấy nói cũng không sai, góa phụ Vương lấy chồng chưa được mấy năm mà chồng đã chết, hơn nữa bây giờ trong nhà cũng không có đàn ông. Ban nãy lại còn nhìn thấy Hổ Tử bị quỷ ám, cho nên hiện tại dì ấy không muốn ở nhà một mình cũng phải.
Hơn nữa, trong gia đình của Hổ Tử cũng chỉ có hai bà cháu nương tựa vào nhau, đã muộn thế này rồi, Hổ Tử còn đang như vậy, nếu để bà của cậu ta nhìn thấy chỉ sợ sẽ càng lo lắng thêm.
Bà cụ đã lớn tuổi, không chịu được hoảng sợ, lỡ như sợ tới hết hồn, ngã bệnh thì đúng là chuyện dở.
Nghĩ tới đây, tôi bất đắc dĩ gật đầu nói: "Dì Vương, như thế... Có tiện không ạ?"
“Tiện lắm, hai đứa ngủ ở phòng ngủ phụ, còn dì ở phòng ngủ chính.” Góa phụ Vương liếc tôi một cái, sau đó nói tiếp: “Dì biết dì là góa phụ, nếu hai đứa ở lại đây thì danh tiếng sẽ không tốt lắm, nhưng Thiên Du cháu cứ yên tâm, dì sẽ không bao giờ nói chuyện này cho người ngoài biết, trời tờ mờ sáng cháu rời đi là được. "
Đã nói tới thế này thì tôi còn có thể nói gì được nữa, tôi chỉ có thể gật gật đầu, sau đó đỡ Hổ Tử Sơ lảo đảo vào nhà.
Đối với đám đàn ông trong thôn chúng tôi, nhà của góa phụ Vương chính là một thánh địa, ngoại trừ sư phụ tôi, có lẽ tên đàn ông nào cũng cực kỳ tò mò về bên trong nhà có gì.
Tôi nói ngoài sư phụ ra cũng không phải ý bảo sư phụ tôi không phải là đàn ông, mà là người ta tu Đạo từ nhỏ, hơn nữa tuổi cũng đã lớn cho nên cũng không còn ham muốn gì về chuyện nam nữ nữa rồi.
Đương nhiên, tôi cũng không phải là ngoại lệ, sau khi vào trong nhà thì lập tức đưa mắt đánh giá xung quanh.
Căn nhà của góa phụ Vương được trang trí rất đẹp, hơn nưa diện tích còn rất lớn, phòng khách rộng gần 100m2, giữa phòng khách có một bộ bàn ghế sofa và một chiếc TV LCD siêu mỏng được treo trên tường. Bên cạnh đó còn có một tủ rượu, trong tủ bày đủ loại rượu trắng khác nhau, có lẽ đây toàn là rượu do góa phụ Vương ủ.
Nhưng tất cả những thứ này không phải là quan trọng nhất, điều quan trọng nhất chính là ở góc phòng khách, có một bồn tắm đã được đổ sẵn đầy nước.
Nước bên trong bồn còn nóng, hơi nước bốc lên như tạo thành một lớp sương mỏng, xuyên qua làn sương còn có thể thấy được một tầng cánh hoa nổi lên trên mặt nước, tôi còn có thể ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng phát ra từ bồn tắm.
Tuy rằng góa phụ Vương không có chồng, nhưng dì ấy vẫn sống rất vui vẻ sung sướng, chỉ là tôi có hơi tò mò, sao bồn tắm lại được đặt ở phòng khách, chẳng lẽ là lúc thiết kế xảy ra sai sót nào?
Ngay lúc tôi còn đang thắc mắc, góa phụ Vương đã đẩy cửa phòng ngủ ra nói: “Thiên Du, hai đứa ngủ ở đây đi.”
“Vâng.” Tôi thu ánh mắt lại tiếp đó đỡ Hồ Tử vào phòng ngủ, sau khi góa phụ Vương trải chăn gối ra xong, tôi lập tức đỡ Hồ Tử lên giường.
“Thiên Du, cháu có đói không, hay là… Dì làm chút gì cho cháu ăn nhé?” Góa phụ Vương nhìn tôi cười nói.
Nghe dì ấy nói như vậy, tôi vội vàng lắc đầu đáp: “Không cần đâu… Dì Vương, khuya rồi, dì nghỉ ngơi đi."
Mặc dù đám chồn vàng đã bị đuổi đi, nhưng tôi có cảm giác chúng nó sẽ không cam lòng chịu kết quả như vậy, có khi đêm nay chúng sẽ quay trở lại.
Thế nên tôi mới giục dì Vương đi ngủ sớm, hiểu theo cách khác chính là tôi sợ nếu dì ấy nhìn thấy hình ảnh giống như lúc trước, chỉ sợ cả đời này dì sẽ không dám ngủ một mình ấy.
"Thiên Du, thật ra ... Dì mới 29 tuổi, cũng chỉ lớn hơn cháu 11 tuổi mà thôi. Cháu không cần phải gọi là dì, gọi là chị thôi nhé." Cô ấy đỏ mặt nói với tôi.
Không biết vì sao khi nghe góa phụ Vương nói lời này, tôi cảm giác nụ cười của cô ấy có hơi quái quái, hình như có hơi ngại ngùng, đặc biệt là ánh mắt của cô ấy toát lên chút quyến rũ khó tả.
“À, haha.” Tôi mỉm cười gãi đầu không trả lời, góa phụ Vương nhìn tôi ngây người rồi lập tức nói: “Em nghỉ ngơi đi, chị cũng phải nghỉ ngơi đây.”
Nói xong, góa phụ Vương xoay người bước ra khỏi phòng ngủ.
Dịch : viet anh 1766
( cầu ngọc phiếu )