Chương 17: Lừa đuổi quỷ (1)
Sao trong bụng ông Lưu khờ lại có một đám chồn con?
Chẳng lẽ là chồn vàng xem thi thể ông ta như cái tổ, sinh sản luôn… Trong đó?
Chồn vàng xây tổ trong thi thể, chuyện này thật sự quá quái dị, loại chuyện này đừng nói là thấy, thậm chí chưa ai từng nghe qua. Cho dù là sư phụ tôi cũng chưa từng thấy ông nhắc chuyện này với tôi.
Tôi nhìn thi thể chồn vàng trên mặt đất, gương mặt càng nặng nề.
Hổ Tử đã đắc tội Chồn Đại Tiên, hiện tại tôi lại dẫm chết con cháu nó, mối thù này đã chính thức kết rồi, chắc chắn chồn vàng sẽ nghĩ biện pháp trả thù.
“Con mẹ nó, sao lại gặp vào đúng lúc phong tước cho chồn cơ chứ, đúng là xui xẻo mà.”
Tôi thầm mắng một tiếng, mà lúc này tôi lại nghe một tiếng thét vang lên, tôi giật mình, vội vàng chạy tới bên bồn tắm.
Chỉ nhin thấy cửa sổ ban công đã bị phá, rõ ràng là đám chồn con kia đã chạy, nhưng chuyện khiến tôi kinh ngạc chính là góa phụ Vương vốn núp trong bồn tắm, nay lại không thấy đâu nữa!
“Dì Vương?”
Vẻ mặt tôi đầy kinh ngạc, góa phụ Vương đang ở đây sao lại biến mất rồi?
Chẳng lẽ bị chồn vàng bắt đi?
Vừa nghĩ tới chuyện này đôi đã lập tức lắc đầu phủ nhận.
Ban nãy số lượng chồn vàng chạy thoát tuy nhiều, có tới tận bảy, tám con nhưng đều là con nhỏ, có lẽ vừa mới sinh ra không lâu, góa phụ Vương nhẹ cũng phải bốn mươi cân, chỉ dựa vào mấy con chồn nhỏ thì không thể nào đem đi được.
Nhưng nếu cô gấy không bị chồn vàng bắt đi, vậy thì đã đi đâu?
Chính vào lúc tôi hết sức khó hiểu, bên trong bồn tắm lại truyền ra tiếng “ọc ọc”, tôi thuận thế nhìn lại, chỉ thấy trên mặt nước không ngừng nổi bọt khí, đương lúc tôi định gạt cánh hoa ra xem xét thì “rào” một tiếng, một gương mặt tái nhợt từ dưới nước trồi lên.
Cái đệt!
Tôi hoảng sợ, bàn tay nâng lên theo bản năng đánh ra một chưởng.
Sau đó tôi mới giật mình nhận ra người ngoi lên từ trong bồn tắm chính là góa phụ Vương.
Lòng tôi hoảng sợ, bàn tay muốn thu lại cũng đã không còn kịp nữa, dưới tình thế cấp bách chỉ có thể giảm lực đạo xuống, nhưng bàn tay vẫn đánh vào ngực cô…
“Bộp” một tiếng, sau đó góa phụ Vương ngây người, ngay cả tôi cũng trợn tròn mắt.
Tôi trừng mắt, đáy mắt đầy sự kinh sợ, đôi mắt hạnh của góa phụ Vươn trợn to, miệng anh đào há lớn, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Bởi vì ông Lưu khờ đột nhiên xuất hiện cho nên dẫn tới việc thần kinh của tôi vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, vừa rồi lại bị hành động của góa phụ Vương dọa cho giật mình, cho nên một chưởng này của tôi gần như là dùng mười thành lực đạo.
Từ nhỏ tôi đã tập võ, tuy thân thể không phải cường tráng nhưng lại rất rắn chắc, sức lực cũng lớn, một chưởng này nếu như đánh thật thì đừng nói thân thể mềm mại của góa phụ Vương, cho dù là một con trâu cũng không chịu nổi.
Trước thời khắc nguy cơ, tôi thu lực đạo về, nhưng bàn tay lại không thu về được, cho nên vẫn chộp vào ngực của góa phụ Vương.
Mà góa phụ Vương lúc này lại đang tắm rửa, trên người không một mảnh vải che thân.
“Ực…”
Cảm giác mềm mại truyền từ lòng bàn tay tới khiến tôi không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, rồi sau đó giống như điện giật thu tay về, gương mặt xấu hổ hỏi: “Dì Vương, sao… Sao dì lại ngụm xuống bồn tắm?”
“Không phải em bảo chị trốn đi sao?” Góa phụ Vương đỏ bừng mặt, nhưng sau khi nói xong cô lại trừng mắt hung dữ liếc tôi, ngay sau đó lại ngồi xổm xuống bồn tắm nói: “Vẫn còn nhìn à?”
“À à.” Tôi lập tức phản ứng lại, sau đó xoay người đi về phía phòng.
“Em đi đâu đó?” Góa phụ Vương ở sau lưng tôi kêu lên.
“Về phòng nha!” Tôi đáp không chút nghĩ ngợi, không nghĩ tới góa phụ Vương lại mắng: “Đúng là đồ ngốc, em về phòng là muốn để chị lại với cỗ thi thể kia sao?”
Lúc này tôi mới nhớ tới thi thể của ông Lưu khờ vẫn còn nằm trong phòng khách, tôi lập tức dừng bước chân, chần chờ hỏi: “Vậy cháu đi đâu?”
“Đứng ở đây, quay lưng lại là được.” Góa phụ Vương vừa dứt lời tôi đã nghe thấy sột soạt của quần áo vang lên, không lâu sau đó góa phụ Vương lại lên tiếng nói: “Được rồi.”
Tôi không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy cô mặc một chiếc áo bó ngắn cùng quần đùi.
Bộ quần áo này cũng rất bình thường, thế nhưng lại phác họa ra dáng người phập phồng quyến rũ của góa phụ Vương một cách rất chân thật. Đặc biệt là quần đùi kia, bó sát đùi non của cô ấy, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn ra bên ngoài…
Tôi nhìn tới mức trong lòng hốt hoảng, cũng không dám nhìn nữa mà vội vàng quay đầu nhìn về phía ông Lưu khờ.
Giờ phút này, ông Lưu khờ vẫn nằm trên mặt đất như cũ, chỉ là thân thể vẫn luôn vặn vẹo run rẩy, nếu không phải trên đỉnh đầu có dán bùa đuổi yêu thì giờ phút này ông ta đã nhảy phắt dậy từ lâu.