• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ling_


Chương 10.


Khương Dịch Duy nhìn dầu bóng trong tay, lại nhìn Lộ Kiều bán khỏa thân, bình tĩnh hỏi: "Bôi nửa người trên là được?"


Lộ Kiều không nhịn được mà bật cười: "Còn sao nữa? Anh muốn giúp em bôi nửa người dưới à?"


Khương Dịch Duy bị nghẹn, nét mặt hắn thâm trầm, trong bụng lại nghĩ là cầu còn không được. Nhìn cơ thể quyến rũ của Lộ Kiều, hắn không khống chế được mà kéo Lộ Kiều, giọng điệu nhẹ nhàng từ tốn: "Lại đây."


Lộ Kiều còn đang chờ Khương Dịch Duy táy máy với cậu đấy! Nhân cơ hội khi Khương Dịch Duy kéo người cậu, cậu cũng thuận theo dựa sát Khương Dịch Duy.


Sát đến mức hô hấp của hai người hòa quyện, Lộ Kiều nhìn thẳng đôi mắt của Khương Dịch Duy rồi mỉm cười hỏi: "Có phải chúng ta cách nhau hơi gần không?"


Khương Dịch Duy gật đầu, lại không cho Lộ Kiều di chuyển ra xa. Tay bôi dầu bóng cũng chạm lên bờ vai cậu.


Phòng chụp ảnh đột nhiên im lặng dần, tất cả mọi người đều dán mắt theo dõi Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, mong xúm lại gần vây quanh hai người mà không được.


Khương Dịch Duy dừng động tác, mặt không thay đổi liếc bọn họ, nói hai chữ: "Ra ngoài."


Boss đã lên tiếng, dù cho bọn họ muốn hóng hớt thật, cũng không dám tiếp tục ở lại thêm. Ai nấy cũng chạy như bứt tốc, trong nháy mắt đã mất tăm hơi.


Lộ Kiều thấy chỉ còn lại mỗi cậu và Khương Dịch Duy, hành vi còn làm càn hơn so với vừa nãy. Trực tiếp nâng tay Khương Dịch Duy ấn lên người mình, thậm chí còn vừa ấn vừa chọc hắn: "Mau giúp em bôi đi, em sắp phải chụp rồi đây này!"


Một cái tay thôi còn ngại không đủ, cậu nâng cả tay còn lại của Khương Dịch Duy lên.


Cả quá trình Khương Dịch Duy không nói gì, ngay cả động tác cũng cứng nhắc, Lộ Kiều không nhịn được nghĩ linh tinh, hỏi một câu thẳng như ruột ngựa: "Khương Dịch Duy, anh xấu hổ à?"


Từ trước đến giờ Khương Dịch Duy rất ít khi lộ vẻ mặt, cho dù có ngại ngùng thật cũng sẽ không thể hiện biểu cảm của mình, nhưng lúc này đây hô hấp ngày càng nặng nề đã bán đứng hắn.


Hầu kết hắn chuyển động với biên độ nhỏ, đối diện với hai mắt tràn đầy ý cười của Lộ Kiều: "Đang ngại."


Khương Dịch Duy thẳng thắn làm Lộ Kiều ngỡ ngàng vài giây, đột nhiên cậu cảm thấy lúc này cực kỳ hợp để nói mấy chuyện này này nọ nọ. Hơi giơ tay, sờ sờ gương mặt Khương Dịch Duy.


Chóp mũi gần như gần kề chóp mũi, Lộ Kiều ái muội mở miệng: "Em thấy mặt anh đâu có đỏ tý nào đâu?"


Cậu nhìn trái, nhìn phải, cuối cùng than thở: "Không hề đỏ đâu đấy! Anh xấu hổ thật hay giả đây hả?"


"Thật mà." Khương Dịch Duy trả lời hết sức nghiêm túc.


Lộ Kiều tin lời Khương Dịch Duy nói, thật ra cậu cũng ngại lắm, cổ cũng nóng ửng. May mà người cậu đánh phấn màu đồng, không thì không biết sẽ đỏ như thế nào nữa...


Cậu tưởng cổ Khương Dịch Duy cũng sẽ đỏ giống cậu. Thế là duỗi hai tay ra, ôm lấy áo sơ mi của Khương Dịch Duy muốn nhìn rõ cổ hắn.


Khương Dịch Duy bị kéo nghiêng về phía trước, hắn đứng vững lại đồng thời hai tay không kìm được nắm chặt eo Lộ Kiều, hắn và Lộ Kiều đứng sát sìn sịt.


"Lộ Kiều." Khương Dịch Duy đứng vững lại rồi nói một tiếng: "Đừng nghịch."


"Em đâu nghịch, chỉ là em muốn nhìn xem anh xấu hổ thế nào mà." Mắt Lộ Kiều liếc qua cổ Khương Dịch Duy, vẫn còn rất đỏ.


Cuối cùng thì Lộ Kiều cũng hài lòng, trong lòng cười khúc khích, bề ngoài giả ngu đẩy Khương Dịch Duy ra, nói: "Em sắp bị anh nắm cho gãy eo rồi đây này, đau lắm luôn."


Khương Dịch Duy không buông tay, nhìn vòng eo của Lộ Kiều, nhẹ nhàng xoa giúp cậu.


Quá phạm quy rồi...


Lộ Kiều không muốn Khương Dịch Duy bỏ tay xuống, hưởng thụ chút chút rồi nhắc nhở: "Đừng xoa nữa, không thì làm lỡ việc của em."


Khương Dịch Duy nghe Lộ Kiều nói như vậy, động tác giúp Lộ Kiều bôi dầu bóng không khỏi nhanh hơn, bôi xong thì mở miệng nói: "Xong rồi."


Lộ Kiều cúi đầu nhìn cơ thể mình, vô tình trông thấy quần áo Khương Dịch Duy, phát hiện lúc hai người đứng sát gần nhau dầu bóng bị dây lên người hắn.


"Bẩn hết người anh rồi." Tay cậu sờ trên người Khương Dịch Duy, vẻ mặt áy náy: "Em với anh không nghịch nữa."


Khương Dịch Duy không bận tâm, nhéo nhéo ngón tay Lộ Kiều, cảm thấy Lộ Kiều nghịch hơn nữa cũng được, cho nên lắc đầu nói: "Không sao."


Tay cậu cứ thế mà bị Khương Dịch Duy nắm, đột nhiên Lộ Kiều cảm thấy không cần thiết phải tiếp tục kéo Khương Dịch Duy nữa. Dù sao đều là bồi dưỡng tình cảm, trước hay sau khi kết hôn đều có thể, chi bằng cứ kết hôn trước đi đã.


Hơn nữa qua những ngày ở chung cũng có thể nhìn ra được Khương Dịch Duy là người có trách nhiệm. Còn chuyện tình cảm có thể bồi đắp được hay không chỉ có thể dựa vào may mắn.


Dù cho kết quả như thế nào, cậu cũng chấp nhận. Lúc này đây cậu chỉ muốn lập tức kết hôn với Khương Dịch Duy. Đàn ông tốt như vậy mà không giữ bên cạnh thì là ngu lắm luônnnn!


Nghĩ tới đây, khóe môi Lộ Kiều cong lên, lại nắm tay Khương Dịch Duy: "Em thấy chúng ta rất hợp chụp ảnh, liệu có thể đăng chuyện kết hôn lên báo không?"


Lộ Kiều hỏi rất thoải mái, lúc dứt lời lại chăm chú theo dõi Khương Dịch Duy, ruột gan thấp thỏm.


Khương Dịch Duy lại như bị ngây người, Lộ Kiều giục hắn: "Bạn trai, anh trả lời xem nào!"


"Lộ Kiều, em đã nghĩ kĩ chưa?" Khương Dịch Duy khi bị Lộ Kiệu truy hỏi thì lấy lại tinh: "Chắc chắn không hối hận?"


Lộ Kiều nghiêm túc gật đầu: "Em nghĩ kĩ rồi, chắc chắn sẽ không hối hận. Nếu em vậy tối nay chúng ta bàn bạc kĩ chuyện này."


Nhìn thấy sự kiên định của Lộ Kiều, Khương Dịch Duy lập tức nói: "Được."


Trong lòng hắn giống như mặt biển đầy giông tố, không thể kiềm chế được, không bình tĩnh nổi. Trái tim bang bang nhảy loạn, dường như sắp vọt ra từ cổ họng, bắt buộc phải đến phòng làm việc bình tĩnh lại chút mới được.


Nhìn thấy Khương Dịch Duy rời đi, nhân viên công tác lần nữa chạy về phòng chụp ảnh vây tầng tầng lớp lớp quanh Lộ Kiều, từng người từng người thi nhau hóng ha hóng hớt: "Lộ Kiều, anh với Khương tổng quen nhau đến bước nào rồi?"


Lộ Kiều ăn ngay nói thật: "Đến bước sắp kết hôn rồi."


"Hả? Chỉ mới qua lại vài ngày mà? Nhanh vậy đã muốn kết hôn rồi? Thật hay đùa thế?"


"Thật mà!" Lộ Kiều biết tin này đúng là sốc thật, cũng không trách mọi người không tin. Cậu bỏ dáng vẻ không đứng đắn ngày thường của mình, nói một cách nghiêm chỉnh: "Đột xuất kết hôn biết không? Dù sao tôi cũng muốn kết hôn với Khương Dịch Duy thật, nên mọi người tin hay không tin thì cũng phải đến cụng ly nhé."


Lộ Kiều rất vui vẻ, dẫn đến trạng thái khi chụp ảnh cũng rất tốt, lúc chụp xong còn chưa đến mười một giờ.


Đa số người mẫu làm việc đúng giờ, nhưng mấy ngày nay sau khi công ty được Khương Dịch Duy mua lại thì vẫn đang tiến hành huấn luyện, thời gian tập huấn là từ ba đến năm giờ chiều.


Khoảng thời gian này Lộ Kiều không có việc gì làm, gửi Wechat cho Khương Dịch Duy, hỏi có thể đi văn phòng hắn nghỉ một lúc được hay không.


Khương Dịch Duy chỉ mong sao Lộ Kiều đến tìm mình, gõ điện thoại trả lời: [Đến đi.]


Thế là Lộ Kiều đi lên thẳng tầng cao nhất.


Công ty chỉ có Khương Dịch Duy làm việc ở tầng trên cùng, nhân viên qua lại cũng rất ít. Ra khỏi thang máy, Lộ Kiều nhìn thấy Khương Dịch Duy đang đứng ở cửa thang máy chờ cậu.


"Chỗ này của anh vậy mà vừa lớn lại vừa yên tĩnh." Cậu nhìn chung quanh, cùng Khương Dịch Duy đi đến văn phòng.


Vào phòng làm việc, ngồi xuống ghế sofa đối diện bàn làm việc Khương Dịch Duy, Lộ Kiều thoải mái cảm khái: "Khương tổng nhà chúng ta luxury ghê, ghế sofa này hẳn phải đến mấy vạn phải không?"


Khương Dịch Duy cười cười, rót cho Lộ Kiều cốc nước, ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi: "Đến tìm tôi bàn chuyện kết hôn?"


"Sao anh sốt sắng thế?" Lộ Kiều uống một ngụm nước, vỗ vai Khương Dịch Duy: "Chỉ là em buồn ngủ muốn đi ngủ, nhưng mà phòng nghỉ của người mẫu ồn quá."


Ngón tay cậu chỉ chỉ gối dựa trên sofa: "Ngủ chỗ này của anh có được không?"


"Được." Khương Dịch Duy nói, sau đó đứng dậy để Lộ Kiều có nơi nghỉ.


Lộ Kiều nằm ngửa trên sofa, sau khi thấy Khương Dịch Duy cầm tài liệu ngồi ở ghế dựa kế bên thì nhắm mắt lại mở miệng: "Trước khi tới tìm anh em có gọi điện thoại cho mẹ nói chuyện kết hôn của chúng ta rồi, mẹ lo ngại nhiều thứ, sợ sau này anh không tốt với em."


Còn sợ Khương Dịch Duy sẽ không thích cậu, để cậu chịu ấm ức, sợ một ngày nào đó Khương Dịch Duy sẽ nói lời chia tay. Nói chung ý của mẹ là bảo cậu đổi ứng cử viên khác đi!


Bà nói tình cảm phải tương đương, cán cân ngay từ khi bắt đầu nếu đã nghiêng về một phía thì người yêu nhiều hơn sớm muộn gì cũng sẽ phải chịu đau nhiều hơn.


Nghe mẹ nói vậy khiến lòng Lộ Kiều gợn sóng, nhưng cậu đã chấp nhận đứng trên cán cân ấy rồi. Cũng đâu thể chưa dám thử bước một bước mà đã tuyên án tử cho bản thân được?


Cho nên Lộ Kiều trả lời mẹ qua điện thoại: Con thích Khương Dịch Duy, hiện tại có cơ hội được yêu, được kết hôn cùng ảnh, con rất vui. Mỗi ngày con đều cảm thấy không chân thực, giống như là mơ vậy. Hồi đại học con chỉ dám đừng từ xa mà nhìn, khi đó trẻ người non dại, không sợ mất đi, cũng chẳng biết cái giá của đánh mất. Giờ con cũng đã lớn rồi, không ngu ngốc như trước, con rất sợ người đến tay mình mà mình lại bỏ lỡ.


Cậu còn nói: Con muốn giữ chặt Khương Dịch Duy, ít nhất thì kết hôn cùng ảnh, con cảm thấy rất vui.


Cũng không biết là câu nói nào khiến mẹ Lộ mềm lòng, đến cuối cùng bà chỉ than nhẹ nói với Lộ Kiều rằng: Tự con quyết định, mẹ mong con luôn được hạnh phúc.


Mẹ đồng ý cho cậu và Khương Dịch Duy kết hôn, nỗi lo lắng của Lộ Kiều như được trút bỏ. Sau đó cậu lại nghe thấy giọng nói kiên định của Khương Dịch Duy: "Lộ Kiều, tôi sẽ đối tốt với em."


Lộ Kiều trở mình đối mặt với sofa, cười đáp lại: "Em tin anh. Bên mẹ em không có vấn đề gì, nếu như bên anh cũng thế, vậy thì chọn ngày lành tháng đẹp chúng ta đi đăng ký đi!"


Khương Dịch Duy nói: "Được."


Dứt lời thì bắt đầu lật xem lịch.


Lộ Kiều không biết Khương Dịch Duy nóng lòng như thế nào, cậu buồn ngủ lắm, không lâu sau thì ngủ thiếp đi mất.


Cậu ngủ rất say, khung cảnh đã chìm vào quá khứ giờ hiện lên trong đầu tựa như những thước phim điện ảnh.


Lộ Kiều mơ thấy khoảng thời gian lúc cậu mới thích Khương Dịch Duy, trong tòa nhà giảng dạy của trường nhìn thấy Khương Dịch Duy đang đứng ở góc nói chuyện với đàn anh năm ba.


Lúc ấy cậu trốn ở hành lang nhìn một lúc, Trần Diệp đi từ phía sau tới còn dọa cậu sợ hết cả hồn.


Trần Diệp gãi đầu, chỉ đằng trước: "Hình như kia là Khương Dịch Duy ở Học viện Kiến trúc đúng không?"


"Là cậu ấy." Lộ Kiều trả lời.


"Cái người đang nói chuyện với cậu ta là Đồng Thần khoa cậu nhỉ?" Trần Diệp thán phục: "Hai người này sao lại đứng đây nói chuyện thế?"


Lộ Kiều im lặng liếc một cái, khẩu khí khó chịu, bực bội đáp: "Cậu hỏi tớ tớ biết hỏi ai? Bọn họ ở trước mặt kìa, cậu qua đó mà hỏi ấy!"


Trần Diệp: "Chó Lộ, con mẹ nó cậu lên cơn à?"


Thật ra Lộ Kiều biết rõ mình đang mơ, cũng biết Đồng Thần là trai thẳng đã kết hôn rồi. Mà kể cả cậu cũng không hiểu sao mình lại nằm mơ thấy cảnh tượng này.


Có thể là vì gần chuyện hôn nhân thêm một bước, cho nên những việc mà cậu để ý, vào lúc này cứ thế mà hiển hiện.


Lộ Kiều ép bản thân tỉnh lại, ngồi thẳng người mới phát hiện ra Khương Dịch Duy đang nhắm mắt, hắn cũng đang ngủ.


Cậu tìm điện thoại muốn nhìn xem mấy giờ rồi, lại nhìn thấy được tin nhắn Wechat chưa đọc hiện trên màn hình.


Mở ra xem, là lời mời kết bạn, trên đó hiện: Đồng Thần, đã gửi yêu cầu kết bạn.


Tác giả có lời muốn nói:


Đồng Thần: Tôi, người tốt! Có vợ có con!


PS: ^^ Hi, bọn mình mới lập page riêng của bọn mình, hiện tại thì chưa đăng gì nhưng sau này sẽ có những chủ đề mà bọn mình dịch nha. Nhân tiện thì nếu bạn không giải được pass cũng có thể ib bọn mình qua face nhé. Mong mọi người ủng hộ. 


Link được chú thích ở phần giới thiệu profile nha. 


18.11.2020.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK