• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách một cánh cửa, tiếng động trong phòng truyền ra Phương Húc Tiềm nghe rõ mồn một.

Chạy vào thì thấy Lộ Kiều té xỉu trên mặt đất, mặt trắng bệch.

"Lộ...Lộ Kiều?" Phương Húc Tiềm luống cuống, số điện thoại cấp cứu ở Pháp rõ ràng là 112, hắn lại bấm thành 120.

Sốt ruột chờ xe cấp cứu đến khách sạn, thời điểm Lộ Kiều được chuyển lên xe cấp cứu, hắn gọi cho Khương Dịch Duy nhiều lần nhưng đáng tiếc không gọi được.

Phương Húc Tiềm lần đầu hoảng loạn như vậy, lòng bàn tay đều là mồ hôi.

Tuy rằng thân thể Lộ Kiều hư nhược, nhưng nhiều lắm cũng chỉ là cảm mạo phát sốt, chưa bao giờ giống như hôm nay hôn mê bất tỉnh.

Vẫn cầm điện thoại gọi thêm một lần cho Khương Dịch Duy, trong điện thoại vẫn như cũ truyền đến câu: "Thực xin lỗi, người nhận tạm thời không bắt máy."

Phương Húc Tiềm bực bội muốn quăng điện thoại.

Hắn vẫn cầm điện thoại chăm chăm, vẫn chưa phát hiện bên cạnh ngón tay Lộ Kiều động đậy, chậm rãi mở mắt.

"Ta ở đâu..." Thanh âm Lộ Kiều rất nhỏ, gần như không nghe được.

Phương Húc Tiềm căn bản không nghe thấy thanh âm Lộ Kiều, Lộ Kiều liền giơ tay chạm vào bả vai Phương Húc Tiềm, suy yếu mở miệng: "Ta đang ở đâu... Đây là, trên đường đến bệnh viện?"

Phương Húc Tiềm cả kinh, nhìn Lộ Kiều gật đầu: "Ngươi đột nhiên té xỉu, hù chết ta, ta sốt ruột liền gọi cấp cứu. Sắp đến bệnh viện, vừa lúc có thể tra ra nguyên nhân ngất xỉu."

Nguyên nhân ngất xỉu

Lộ Kiều trong lòng hiểu rõ.

"Ta chính là quá mệt mỏi." Thời điểm nói lời này cậu có chút chột dạ, ngay sau đó lại dò hỏi, "Ngươi không nói cho Khương Dịch Duy biết đi?"

Phương Húc Tiềm lắc đầu: "Ta gọi điện thoại cho Khương tổng, hắn không nhận."

Lộ Kiều hơi hơi an tâm, hít sâu một hơi: "Hắn có hoạt động cần tham dự, ta cho có việc gì. Cho nên... Chuyện này ngươi có thể đừng nói cho Khương Dịch Duy được không?"

"Công ty có nhiều việc cần hắn xử lý, mỗi ngày bận đến sứt đầu mẻ trán. Ta không muốn.... không muốn bởi vì ta lại làm hắn lo lắng."

Phương Húc Tiềm do dự một chút, cảm thấy Lộ Kiều nói có lý. Nhưng người cũng đã đến bệnh viện, nói cái gì hắn cũng không thể để Lộ Kiều liền trở về như vậy.

Bệnh viện nước ngoài khám bệnh quy trình rườm rà, Lộ Kiều chỉ là tượng trưng đi kiểm tra một chút.

Bác sĩ hỏi cậu cụ thể nơi nào không thoải mái, cậu cũng không nói. Vẫn chỉ nói là mình quá mệt mỏi, hẳn là do tiêu hao thể lực quá mức.

Cuối cùng cũng không kiểm tra ra vấn đề nào.

Lộ Kiều làm Phương Húc Tiềm yên tâm, nói: "Ngươi xem, bác sĩ cũng nói là ta không có vấn đề gì, muốn ta nghỉ ngơi tốt là được."

Phương Húc Tiềm bỗng nhiên nổi lên tự trách, suy nghĩ mình có phải hay không chuyện bé xé ra to.

"Cái kia..." Hắn gian nan mở miệng xin lỗi, "Lúc ấy ta thấy ngươi ngã trên mặt đất, thật sự quá sốt ruột."

Lời Phương Húc Tiềm làm Lộ Kiều ý thức được lời nói của mình bị hắn hiểu lầm.

Cậu nhanh lắc đầu, nói với Phương Húc Tiềm: "Ta không có ý trách ngươi, ta chỉ cảm thấy bản thân mình không biết cố gắng. Năm ngoái bởi vì Ôn Du và Lương Hoàn đến tư cách phỏng vấn cũng bị cướp."

"Rốt cuộc năm nay có thể đến huấn luyện, thân thể lại luôn không tốt." Nói đến đây, thần sắc Lộ Kiều có chút ảm đạm, "Ngươi nói ta cả ngày bệnh dở dở ương ương, có phải hay không làm các ngươi thêm phiền toái."

"Ngươi nói cái gì vậy?" Phương Húc Tiềm cảm thấy Lộ Kiều nghĩ nhiều, "Cái gì phiền hay không phiền? Vấn đề của cơ thể ngươi có thể khống chế được sao?"

Lộ Kiều lắc đầu.

"Ngươi hiểu là được." Phương Húc Tiềm lại nói: "Đừng nghĩ này nọ, đem tâm tư đặt trên đợt tập huấn. Chờ đến ngày lên sàn diễn để toàn thế giới nhìn thấy, Trung Quốc còn có một người mẫu ưu tú như vậy."

Lộ Kiều cúi đầu cười cười, người trên toàn thế giới không thấy cũng chẳng sao. Nhưng cậu là muốn cho Khương Dịch Duy thấy được bộ dáng của mình trên sàn diễn. Lần đầu tiên cậu bước đi trên sàn diễn cao cấp, nhất định phải cho chính mình, cùng Khương Dịch Duy một cái đáp án tốt nhất.

Lăn lộn lâu như vậy, đến cơm cũng không kịp ăn.

Lộ Kiều cùng Phương Húc Tiềm tùy tiện tìm một quán ăn ăn cơm, ăn xong liền trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Phương Húc Tiềm quả thực giống như Bồ Tát, kém cái đem Lộ Kiều để trên tay.

Lộ Kiều xuống giường lấy nước, hắn lập tức đem người đẩy lại lên giường, tự mình đi rót.

Lộ Kiều có chút buồn cười: "Không cần thiết phải như vậy, hiện tại ta không có việc gì. Người đừng ở trước mặt ta lắc lư, mau về phòng đi!"

"Ngươi thật sự không có việc gì?" Phương Húc Tiềm vẫn không yên tâm, "Có việc gì xảy ra lập tức kêu ta, Khương tổng phát cho ta nhiều tiền lương như vậy, chiếu cố ngươi không tốt ta còn thể diện gì mà đi gặp Khương tổng."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Phương Húc Tiềm vừa dứt lời, di động Lộ Kiều liền vang lên.

Xua xua tay đuổi Phương Húc Tiềm, Lộ Kiều cười nói: "Ngươi mau về đi, đừng quấy rầy ta và Khương tổng thân ái nói chuyện yêu đương."

Thấy Phương Húc Tiềm rời đi, Lộ Kiều mới nhận điện thoại.

Trong điện thoại chỉ truyền đến hô hấp Khương Dịch Duy, khiến cho đáy mắt Lộ Kiều lên men.

"Anh tham dự hoạt động xong?" Lộ Kiều mở miệng nói, nghe Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, tự hỏi có nên hay không nên đem chuyện hôm nay đến bệnh viện nói cho Khương Dịch Duy.

Chủ yếu cậu sợ Phương Húc Tiềm không cận thận nói lộ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, cậu vẫn là nói ra: "Hôm nay em cùng Phương Húc Tiềm đến bệnh viện kiểm tra."

Hô hấp Khương Dịch Duy ngừng một nhịp, lực nắm điện thoại không khỏi mạnh lên, lập tức hỏi: "Bị bệnh? Bác sĩ nói như thế nào?"

Lộ Kiều rũ mắt nói nhỏ, tay trái nắm chặt một góc chăn, chậm rãi nói: "Nói em quá mệt mỏi, vốn Phương Húc Tiềm muốn nói cho anh. Nhưng gọi cho anh nhiều lần không được, em bảo hắn không cần tiếp tục gọi."

Giấu giếm việc bị ngất xỉu, Lộ Kiều đem hết thảy nói ra đến nhẹ nhàng bâng quơ.

Thật sự như thân thể mình không có gì trở ngại, lừa đến bản thân cậu cùng muốn tin.

Khương Dịch Duy vẫn không yên tâm, gọi video cho Lộ Kiều muốn nhìn sắc mặt cậu.

Vừa chuyển được video, Khương Dịch Duy chỉ cảm thấy khuôn mặt trắng nõn của Lộ Kiều một chút máu cũng không có, cả người cũng không có tinh thần.

Thấy Khương Dịch Duy cau mày, không nói gì, Lộ Kiều liền biết Khương Dịch Duy đang lo lắng.

Ánh mắt cậu có chút né tránh, cũng may pin di động không còn nhiều cứu Lộ Kiều một mạng.

"Anh đợi em một chút a! Em còn có 6% pin." Cậu vừa nói vừa đi tìm đồ sạc.

Tìm nửa ngày mới nhớ ra đồ sạc để ở phòng tập.

Phòng huấn luyện ở tầng mười ba của khách sạn, Lộ Kiều cầm di động chuẩn bị đi lấy. Trên đường video không tắt, Khương Dịch Duy cứ như vậy im lặng mà nhìn Lộ Kiều.

Rốt cuộc cũng cầm được sạc trong tay, Lộ Kiều thất thần ngồi xuống sàn phòng huấn luyện, đem điện thoại cắm sạc rồi tiếp tục video với Khương Dịch Duy.

Đèn trong phòng huấn luyện không mở, Lộ Kiều trong tối nhìn đôi mắt Khương Dịch Duy. Ánh mắt hắn rất sáng, thâm trầm lại thâm tình.

Giây tiếp theo, cậu nghe Khương Dịch Duy nói với mình: "Tiểu Lộ, em gầy."

Một câu vô cùng đơn giản, làm Lộ Kiều một chút cũng không kiềm lại được.

Cậu đem đầu ép thấp, sợ liếc mắt nhìn Khương Dịch Duy một cái, nước mắt trực tiếp chảy ra.

Kỳ thật hôm nay té xỉu, cậu thực sự sợ.

Sợ chính mình giống như mẹ trực tiếp rời đi, sợ có một ngày như vậy sẽ đến, sợ đến lúc đó một cái liếc mắt cũng không kịp nhìn Khương Dịch Duy.

Cậu làm bộ chính mình không có việc gì, lừa bản thân không có việc gì. Nhưng lại bởi vì một câu nói của Khương Dịch Duy, toàn bộ đều tan rã. Tình huống của bản thân như thế nào, bất quá cậu lại rõ ràng nhất. Cho nên câu quan tâm nhỏ của Khương Dịch Duy, cậu cảm thấy rất trân quý.

"Tiểu Lộ?" Nhìn không thấy mặt Lộ Kiều, nhưng mơ hồ thấy được bả vai Lộ Kiều đang phát run. Tim Khương Dịch Duy như bị bóp chặt một cái, thanh âm nhẹ nhàng nói, "Như thế nào lại khóc?"

Khương Dịch Duy không hỏi lời này còn đỡ, vừa hỏi xong đôi mắt Lộ Kiều như mở vòi, nước mắt không ngăn được chảy ra. Ngay cả áp xuống tiếng khóc cũng không được, từng tiếng mà nghẹn ngào.

Lộ Kiều càng khóc càng nhiều, Khương Dịch Duy hoảng loạn lại bất lực.

Hai người một người rơi lệ một người an ủi, ai cũng không chú ý đến Ôn Du đang đi đến phòng huấn luyện lấy áo khoác.

Thời điểm Ôn Du đang livestream cho fans, biết áo khoác Ôn Du để quên ở phòng huấn luyện, các fans đều muốn biết phòng huấn luyện là như thế nào.

Ôn Du thuận miệng nói phòng huấn luyện bên ngoài là phòng tập thể thao, phòng trong giống như phòng vũ đạo, dùng để huấn luyện hình thể.

Khi nói xong, hắn đã đi tới cửa phòng huấn luyện. Đẩy cửa vào, liền nghe thấy tiếng khóc truyền ra từ phòng trong.

Thanh âm truyền vào di động đến tai cái fans đang xem, bình luận đều là: "Ngọa tào, buổi tối ai đang khóc? Không phải là quỷ nháo đi?" (Ngọa tào: dm)

Ôn Du không tin loại truyện này, nói với fans: "Đừng sợ, ta đi xem."

Sau đó liền đi về phía phòng trong, bước chân hắn thực nhẹ, cách tiếng khóc càng gần, liền cảm thấy quen tai.

Chờ đến khi đứng ở trong phòng, hắn đem đối thoại nghe được rõ ràng.

"Tiểu Lộ, đừng khóc."

"Ngoan, nghe lời, đừng khóc."

Bình luận buổi livestream có người bình luận: "Tiểu Lộ? Chính là nói Lộ Kiều sao?"

"Hẳn là hắn đi! Lần này đến đây trong nước có hai người đại diện, một là Ôn Ôn của chúng ta, người thứ hai chính là Lộ Kiều."

"Chính là Lộ Kiều không sai, các ngươi không nghe được hắn đang nói chuyện với Khương Dịch Duy sao? Thanh âm giống Khương Dịch Duy như đúc."

"Lộ Kiều vì sao khóc a? Đã trễ thế này, sao lại khóc đến thảm như vậy? Ta nghe cũng đau lòng."

"Có thể là cãi nhau? "

Khu bình luận đoán già đoán non gì cũng có, vốn là livestream của Ôn Du, lại đều đang thảo luận Lộ Kiều cùng Khương Dịch Duy.

Ôn Du nghĩ nên nhanh cầm áo khoác đi, không thì không phải tăng thêm nhiệt cho Lộ Kiều sao!

Kết quả hắn vừa cất bước, liền nghe Lộ Kiều vẫn đang khóc rốt cuộc cùng mở miệng nói chuyện.

Mang theo tiếng nức nở làm người ta thương tiếc, từng chữ rõ ràng mà noi: "Em nhớ anh.'

"Thật sự... Thật sự quá nhớ..."

"Không có anh ở bên cạnh em rất khó ngủ... Không phải ngày đi em cầm rất nhiều áo sơ mi của anh sao? Em đem chúng đặt trên giường, trên gối. Tưởng tượng... anh đang ở bên cạnh em, bằng không em căn bản ngủ không được."

"Em thật sự, nhớ anh nhớ đến không được..."

Ôn Du cúi đầu xem bình luận livestream.

Hắn thề, hắn cả đời cũng chưa gặp qua nhiều "A a a."như vậy.

Nhanh chóng ra khỏi phòng huấn luyện, Ôn Du đã tiếp thu sự thật rằng buổi livestream mình khởi xướng này, mình từ vai chính biến thành người qua đường.

Lại nhìn Weibo, đoạn đối thoại của Lộ Kiều và Khương Dịch Duy trong buổi livestream đã bị cư dân mạng đăng tải lại, tỉ lệ click bay cao chót vót.

Không còn ai chú ý, Ôn Du chỉ có thể cọ nhiệt, bấm like đoạn ghi âm này, hơn nữa còn share: "Khi livestream không cẩn thận ghi cuộc đối thoại này vào, muốn nói tiếng xin lỗi với Tiểu Lộ cùng Khương tổng."

Bình luận chỉ có một trời: "Cảm ơn ngươi đêm khuya phát đường cho chúng ta."

Trừ cái này, không có ai chú ý đến hắn.

Ôn Du chấp nhận số phận, tắt di động chuẩn bị đi ngủ.

Thời điểm Lộ Kiều đi ra từ phòng huấn luyện hai mắt đã sưng đến không được, trở về phòng nằm lên giường, mới biết mình cùng Khương Dịch Duy lên hot search.

Cậu nghe đi nghe lại cái đoạn ghi âm, nghe xong lại xúc động muốn khóc.

Làm sao bây giờ, thật sự rất nhớ Khương Dịch Duy.

Lập tức muốn thấy Khương Dịch Duy.

Nghĩ về Khương Dịch Duy nghĩ đến 3 giờ sáng mới ngủ được, ngày hôm sau đi huấn luyện tinh thần Lộ Kiều cũng không dậy nổi.

Cậu buộc bản thân tập trung lực chú ý, đem tinh lực đặt ở việc huấn luyện.

Kết thúc huấn luyện buổi sáng, tinh thần mới thả lỏng một chút. Theo những người mẫu khác ra ngoài, cậu vừa mới ra đến nửa được một nửa, liền cảm thấy cổ tay bị ai nắm lấy.

Thân thể không khỏi khuynh đảo, Lộ Kiều không kịp định thần đã bị bàn tay đó túm ngã vào lòng ngực ấm áp.

Độ ấm của cái ôm, độ rộng của bả vai, cùng lực độ ôm chính mình. Hết thảy đều quen thuộc như vậy, chóp mũi Lộ Kiều chua xót, mắt đỏ thành một mảnh.

Chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt lạnh lùng mê người, Lộ Kiều lại dâng lên xúc động muốn khóc.

Khương Dịch Duy của cậu, Khương Dịch Duy ngày đêm cậu nhớ, cư nhiên bay suốt đêm đến Pháp tìm cậu.

Ôm chặt lấy cổ Khương Dịch Duy, Lộ Kiều cảm nhận được bàn tay Khương Dịch Duy ở sau cổ cậu nhẹ nhàng vuốt ve.

Âm thanh trầm ổn thường ngày vào giờ phút này tràn đầy thương tiếc mà sau tai vang lên, Khương Dịch Duy hôn vành tai Lộ Kiều, ôn nhu nói: "Tiểu Lộ, anh tới rồi. Ngoan, không cần lại khóc."

16Sep21

Editor:  Bonus 1 chương cho ngày chủ nhật hơi rảnh rỗi =)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK