• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tiếng "Lão công" mà có thể kêu đến ngọt ngào, vừa câu nhân. Lộ Kiều ngữ khí khó khi có được chút mềm mại dính nhớt, tựa như tiểu miêu làm nũng.

Cậu cảm thấy bản thân có chút ghê tởm, nhưng không có biện pháp, Khương Dịch Duy như khối thịt Đường Tăng bị một đám yêu tình nhìn chằm chằm nhỏ nước dãi. Trong thâm tâm cậu luôn chấp nhặt, khối thịt Đường Tăng này, chỉ có thể ở trong mình nhìn. Người khác muốn xem một cái cũng không được.

Khương Dịch Duy nhìn Lộ Kiều làm nũng với mình, tâm tình rất tốt. Hắn cất bước đi về phía trước, đi theo bước chân Lộ Kiều đến một góc, một tay chống lên tường, trực tiếp vây Lộ Kiều ở trước mặt. (kabedon á á á)

"Ghen tị." Ngữ khí Khương Dịch Duy bình lặng, ngữ khi không cao lên, rất chắc chắn nói.

Lộ Kiều dựa lưng vào vách tường, ngón trỏ chọc chọc lên ngực Khương Dịch Duy: "Không được sao?"

Cậu đứng thẳng lên, chủ động ôm lấy cổ Khương Dịch Duy. Ngẩng cằm, trực tiếp nói bên tai Khương Dịch Duy: "Người của em, em đến ghen cũng không có tư cách?"

Lộ Kiều vội vàng liêu nhân, liêu đến cả người Khương Dịch Duy nổi lên sóng nhiệt. Bàn tay ấn sau lưng Lộ Kiều, hắn trực tiếp đem người giam vào trong ngực.

"Em có." Khương Dịch Duy cúi đầu chạm vào môi Lộ Kiều, chỉ lướt qua liền tách ra, "Cũng chỉ có em có."

Trong lòng Lộ Kiều đắc ý, ngoài miệng còn muốn nói vài câu sắt đá, đã bị Khương Dịch Duy nâng cằm lên. Nụ hôn lần thứ hai đột kích, không giống cái trước chỉ nhẹ nhàng chạm vào, ngược lại vừa nồng nhiệt lại triền miên.

Lộ Kiều túm lấy góc áo Khương Dịch Duy, cậu hôn không chuyên tâm, sợ bị người đi qua phát hiện.

Khương Dịch Duy không nhanh không chậm kéo cà vạt xuống một chút, nửa cắn môi Lộ Kiều nói: "Chuyên tâm một chút, không cần phải để ý đến người khác."

Hắn vuốt ngón tay Lộ Kiều, xoa xoa ngón áp út đeo nhẫn cưới nói: "Em là người của anh."

Lộ Kiều đột nhiên hiểu ra ý của Khương Dịch Duy, đúng vậy, cậu là ái nhân của Khương Dịch Duy, quan hệ hợp pháp. Bọn họ ở trong góc hôn môi, cần gì cần phải để ý đến ánh mắt của người khác.

Trong lúc này xác thật có rất nhiều minh tinh đi ngang cái góc này, những người nào cũng chỉ vội vàng liếc mắt một cái, thấy người hôn nhau trong góc là Khương Dịch Duy và Lộ Kiều, nhanh chân rời khỏi nơi thị phi này, sợ quấy rầy đến bọn họ.

Ở hội trường còn có không ít truyền thông, cũng chỉ dám đứng xa xa chụp một tấm hình ghi lại bóng dáng hai người họ triền miên.

Thời điểm Lộ Kiều thở không nổi mới được Khương Dịch Duy bỏ qua cho, miệng và đầu lưỡi của cậu đều tê dại hết cả rồi.

Khương Dịch Duy còn cố tình dùng ngón tay vuốt ve khóe môi Lộ Kiều, cười nói: "Không tiến bộ."

Bọn họ hôn môi vô số lần, mỗi lần Lộ Kiều đều sẽ nhẹ nhàng chống cự, không bao lâu liền đầu hàng. Bộ dáng bình phục lại hô hấp giống như trải qua một cuộc chạy đua, mệt đến không được.

Lộ Kiều nghe Khương Dịch Duy nói như vậy có chút bất mãn: "Em đã tính qua, trước kia hôn anh năm phút đã là cực hạn. Hiện tại mười phút cũng không có việc gì khó, vậy mà cũng kêu không tiến bộ?"

"Phải không?" Khương Dịch Duy mỉm cười mà nhìn Lộ Kiều. Hắn nhìn đồng hồ, một hai đòi phải tính thời gian, muốn chứng minh Lộ Kiều nói không đúng.

Lộ Kiều thật sự sợ Khương Dịch Duy, đầu để trên cổ Khương Dịch Duy: "Về nhà lại hôn được không? Hôn bao lâu cũng được."

Khương Dịch Duy siết lấy eo Lộ Kiều: "Đêm nay về nhà thu thập vài bộ quần áo, chúng ta đi ra ngoài ở."

Lộ Kiều ngẩng đầu: "Đi chỗ nào a? Thuê phòng sao?" 

"Không sai biệt lắm." Khương Dịch Duy gài lại khuy áo, kéo tay Lộ Kiều đặt lên cà vạt mình, nhẹ nhàng nói, "Đúng lúc giúp anh."

Lộ Kiều ngoài miệng nói thầm Khương Dịch Duy khó hầu hạ, nhưng tay lại thật nghe lời mà giúp Khương Dịch Duy thắt cà vạt lại.

Trang phục vẫn tinh tế như trước, Khương Dịch Duy kéo Lộ Kiều ra khỏi góc nhỏ. Tuy là ngày kỷ niệm công ty, nhưng tham gia buổi tiệc này chỉ không có nghệ sĩ nhà mình.

Khương Dịch Duy dẫn Lộ Kiều đi kết bạn với không ít chủ biên của các tạp chí thời trang cao cấp trong nước cùng nhiếp ảnh gia, trên đường đi có một đạo diễn nổi tiếng hỏi Lộ Kiều có thể trở thành khách mời người mẫu trong bộ phim của hắn hay không.

Lộ Kiều thật ra muốn nhận lời, chỉ tiếc Khương Dịch Duy nói, bên Pháp đã gửi thông báo, video phỏng vấn đã được thông qua. Mấy ngày nữa, cậu liền phải rời đi, bay đến Pháp để huấn luyện.

Nghĩ nghĩ, trong lòng Lộ Kiều có chút khó chịu. Không phải cậu không cầu tiến, không muốn bay đi huấn luyện, mà thật ra cảm thấy phải xa Khương Dịch Duy một ngày cả người đều khó chịu.

Nhưng cơ hội không dễ đến, cần phải nắm cho thật chắc.

Lộ Kiều bực bội cả buổi tối, bữa tiệc kết thúc, cậu còn nghĩ đến chuyện này tới hồn bay phách lạc.

Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều kéo vào trong xe, dẫm chân ga.

Suy nghĩ Lộ Kiều cuối cùng cũng tìm về, quay đầu hỏi: "Em còn chưa hỏi anh đi đâu đâu? Thật sự muốn đi thuê phòng a?"

Khương Dịch Duy lắc đầu cười cười: "Ngâm suối nước nóng, mấy ngày tới bồi em thật tốt."

"Không cần đến công ty, vẫn luôn bồi em?" Lộ Kiều mơ hồ cảm thấy là bởi vị mình sắp phải đi Pháp, Khương Dịch Duy cũng không muốn mình đi nhiều ngày như vậy.

Khương Dịch Duy một tay nắm tay lái, một tay nắm tay Lộ Kiều: "Ân, không đi, chuyên tâm bồi em."

Tâm tình Lộ Kiều tốt lên không ít, nâng tay Khương Dịch Duy hôn lên vài cái rồi buông ra: "Anh lái xe cho tốt"

Về đến nhà, Lộ Kiều đầu tiên nhìn thấy ở trong góc gara là NCR Mike Hailwood TT.

Cậu đi qua nhìn thật lâu, tay đều run rẩy. Xung quanh motor giống như có vầng hào quang, đâm vào mắt cậu làm cậu mở mắt không được.

"Thích sao?" Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều đem người ngồi lên motor.

Lộ Kiều lập tức gật đầu, ôm Khương Dịch Duy không chịu buông tay.

Thu dọn quần áo cần thiết, Khương Dịch Duy lái xe chở Lộ Kiều đi sơn trang nghỉ dưỡng hắn đã đầu tư.

Cuối năm sơn trang chính thức mở cửa.

Lộ Kiều, là vị khách đầu tiên của sơn trang.

Con đường dẫn đến sơn trang là đường đèo, lộ trình khá xa.

Lộ Kiều chịu không được mà ngủ gật trên xe, lúc bị đánh thức đã gần 11 giờ.

Ánh mắt hướng về cổng sơn trang, bốn chữ "Louis Sơn Trang" đập vào mắt (Louis tính là 2 chữ)

Lộ Kiều cười phun, vỗ lên bả vai Khương Dịch Duy: "Anh có phải nghiện hai chữ này hay không? Cún gọi là Louis cũng không có gì, như thế nào mà sơn trang nghỉ dưỡng cũng gọi là như vậy?"

Khương Dịch Duy ôm Lộ Kiều đi vào sơn trang: "Cún là cún của chúng ta, cho nên kêu Louis. Sơn trang là sơn trang của chúng ta, cho nên cũng kêu Louis."

Lộ Kiều không hiểu sự hài hước của Khương Dịch Duy, nhưng vẫn rất buồn cười.

Cậu nhìn xung quanh sơn trang, kiến trúc hiện đại kết hợp cùng cổ điển. Đột nhiên yên lặng, trong nháy mắt phiền lòng gì cũng không còn.

"Mang em đi vào phòng nhìn." Khương Dịch Duy đem Lộ Kiều kéo đến phòng cao cấp có suối nước nóng riêng biệt.

Lộ Kiều đột nhiên nhớ tới lần đầu của cậu và Khương Dịch Duy.

Khương Dịch Duy ở trong bể bơi, sợ làm trong nước sẽ làm cậu cảm lạnh sinh bệnh. Lúc đó Khương Dịch Duy nói, về sau có thể đến làng du lịch ngâm suối nước nóng, làm trong nước ấm vẫn tốt hơn nước lạnh.

Suối nước nóng tỏa nhiệt trước mắt, Lộ Kiều cảm thấy Khương Dịch Duy không phải là dẫn cậu đi du lịch, mà là chuyên tâm muốn làm cậu.

Không cho Lộ Kiều có cơ hội nhìn suối nước nóng phát ngốc, Khương Dịch Duy đem người mang vào phòng, cầm một cái áo tắm dài muốn thay giúp Lộ Kiều.

"Nóng vội như vậy?" Lộ Kiều đem áo tắm ôm vào trong ngực không chịu thay, ấn bả vai Khương Dịch Duy một hai muốn giảng đạo lý cho hắn, "Tối qua chúng ta không phải vừa mới làm xong sao?"

"Anh có thể hay không... Nghỉ hai ngày mới tiếp tục làm?" Không phải cậu không muốn làm, chủ yếu do tối hôm qua Khương Dịch Duy quá kiêu dũng. Nếu hôm nay Khương Dịch Duy tiếp tục kiêu dũng, không chỉ là eo cậu, phỏng chừng tay chân đều không cần dùng nữa.

Khương Dịch Duy bị hỏi sửng sốt, hai tay cởϊ qυầи áo Lộ Kiều muốn Lộ Kiều đi vào phòng tắm tắm rửa trước: "Anh không muốn làm, anh là muốn em ngâm suối nước nóng thả lỏng."

Thần sắc hắn ái muội một ít, đem quần áo Lộ Kiều bỏ lên tủ quần áo, nói: "Tối hôm qua quá mức, đêm nay thật sự không chạm vào em."

Đúng là quá mức, tối hôm qua Khương Dịch Duy như điên mà đánh sâu vào nhược điểm của cậu, bằng không cậu cũng không khóc đến thảm như vậy.

Dạo gần đây trên giường Khương Dịch Duy rơi vào trạng thái cực đoan, không phải quá ôn nhu, mà là quá hung ác.

Hoặc là không muốn cho Lộ Kiều, chờ cậu chịu không nổi mới làm như mong muốn Lộ Kiều. Hoặc tựa như tối hôm qua, làm quá nhiều, dính người lại triền người.

Sau khi tắm xong, mặc áo choàng vào.

Lộ Kiều ngồi bên cạnh suối nước nóng bỏ chân vào thích ứng độ ấm.

Khương Dịch Duy mở một chai vang đỏ, đem ly rượu đưa cho Lộ Kiều, học bộ dáng Lộ Kiều cũng chỉ đem hai chân ngâm vào nước.

Trời tối, gió đêm phiêu phiêu. Bên cạnh có phu quân, có rượu ngon. (tui định đổi phu quân thành lão công là thấy nó hơi cheesy quá)

Lộ Kiều cảm thấy đời này đáng giá, cái gì cũng không thiếu.

Thích ứng độ ấm đến không sai biệt lắm, Lộ Kiều cởϊ áσ choàng tắm, thoải mái ngâm mình vào suối nước. Bờ vai mượt mà lộ ra, bất quá vài giây, màu da trắng tuyết liền nhiễm màu đỏ.

Khương Dịch Duy nhìn không chớp mắt, Lộ Kiều khi nào đi đến bên chân cũng không biết.

Hắn đem đầu gối chìm xuống, phát hiện Lộ Kiều giống như tiểu miêu gác cằm lên, đang trông mong mà nhìn mình.

"Anh không xuống sao?" Lộ Kiều duỗi tay gỡ áo tắm Khương Dịch Duy, "Tắm uyên ương, trải nghiệm một chút."

Khương Dịch Duy cười mà không nói.

Chờ đến khi Lộ Kiều cởi hoàn toàn áo tắm của hắn, mới câu môi nói: "Liền trải nghiệm."

Trong lòng Lộ Kiều không khỏi phát run, cậu cũng không phải chưa từng cùng Khương Dịch Duy ngâm bồn. Trong nhà bể bơi lớn như vậy, bồn tắm lớn như vậy, hai người bọn họ cũng không thiếu lần chơi ở trong đó.

Có thể bởi vì ánh trăng đêm nay mông lung, cậu cảm thấy Khương Dịch Duy giống như khoác một tầng sương, vừa nhìn một cái tim đập gia tốc, hai mắt nhìn chân cũng nhũn ra.

Bị Khương Dịch Duy câu hồn đi mất, Lộ Kiều xoay người đi không dám nhìn hắn.

Sợ chỉ một cái kích động nhỏ cũng đủ làm máu mũi giàn giụa.

Khương Dịch Duy không biết Lộ Kiều suy nghĩ miên man, chỉ cảm thấy thân thể trắng nõn của Lộ Kiều làm hắn rất muốn qua hôn cậu.

Hắn bước về phía Lộ Kiều, cách Lộ Kiều càng lúc càng gần.

Đôi tay xẹt qua mặt nước, nhẹ nhàng đem Lộ Kiều kéo vào lồng ngực.

Lộ Kiều ngã về phía sau.

Cậu chưa kịp nói cái gì, từng nụ hôn ấm áp dừng ở sau cổ.

Khương Dịch Duy hôn đến si mê, một cái lại một cái.

Làn da Lộ Kiều đỏ rực.

Cậu không né tránh, chỉ là nhỏ giọng khuyên can: "Đừng hôn quá mức, phía sau lưng em đều đã bị anh hôn đến không thể nhìn."

Khương Dịch Duy "Ân" một tiếng, ở bên tai Lộ Kiều nói: "Hôn phía trước."

"Anh đừng hòng..." Lộ Kiều sống chết không chịu quay lại, không cho Khương Dịch Duy có cơ hội muốn làm gì thì làm.

Khương Dịch Duy cũng không cưỡng cầu, hai tay hắn ôm Lộ Kiều thật sự khẩn.

Trán gác trên bả vai Lộ Kiều, hắn yên lặng thở dài. Qua một hồi lâu, mới dùng âm thanh nhỏ nhẹ ôn nhu nói: "Tiểu Lộ, em còn chưa đi, anh cũng đã nhớ em."

03-Sep-21

Cảm ơn bạn NeoNay 2 thật thật nhiều. Bạn là người đầu tiên đánh giá truyện và follow tui á. luv ya. (ɔ◔‿◔)ɔ ♥

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK